CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nhiệt độ trên mặt Tố Tâm nổ tung, Phó Kiến Văn nói ám chỉ, nhưng cô biết là cái gì!

Hai gò má cô nóng đến nỗi không thể nóng hơn, khiến toàn thân cô muốn đổ mồ hôi.

Đoàn Đoàn quỳ gối ở trên ghế sau, hai tay dán chặt vào cửa kính xe, khuôn mặt nhỏ tròn tròn được ép ở trên cửa kính, nhưng vẫn là cái gì đều không nghe thấy...

Tố Tâm lúng túng, định nói cái gì đó nhưng lại không biết cần phải nói thế nào.

Dù sao cũng đăng kí rồi, cô không phải dụt rè, nhưng ở trên phương diện kia, kinh nghiệm của cô tất cả đều do Phó Kiến Văn dậy dỗ...

Số lần hai người làm cũng không nhiều, cho nên cô hoàn toàn không biết cái gì!

Cô cũng muốn lấy lòng Phó Kiến Văn, nhưng thật sự không biết phải nên làm như thế nào.

Có thể nói, Tố Tâm chính là một tờ giấy trắng, vì Phí Kiến Văn mà bị bẩn một chút).

Lỗ tai cô cũng bắt đầu nóng lên, nhưng cô không muốn lùi bước...

Cô biết, mình và Phó Kiến Văn, cùng chị họ Tố Hạ với tên cặn bã kia không giống nhau.

Cô và Phó Kiến Văn đã đăng kí kết hôn, cô biết Phó Kiến Văn đối với cô là thật lòng, cô đối Phó Kiến Văn... Cũng là thật tâm.

Tuy rằng ngượng ngùng, tuy rằng đáy lòng còn có chút cảm giác xấu hổ, nhưng cô nguyện ý vì Phó Kiến Văn mà nỗ lực.

"Anh... Cho em một chút thời gian!" âm thanh của Tố Tâm rất nhỏ, cũng rất trịnh trọng, "Em sẽ đi học..."

Lời nói của Tố Tâm còn chưa dứt, mấy chữ định nói ra cũng có chút mơ hồ.

Mặc dù như thế, Phó Kiến Văn vẫn là không nhịn được, bàn tay lớn nâng cằm Tố Tâm lên, hôn lên môi cô...

Tố Tâm nhón chân lên, hai tay từ sau lưng leo lên hai vai của anh, nhắm mắt... Sâu sắc cùng Phó Kiến Văn ôm hôn nhau.

Đến cùng hai người đều biết trên xe còn có đứa trẻ, nụ hôn kia... Lướt qua liền thôi.

"Về nhà!" Phó Kiến Văn dùng sức nắm chặt tay nhỏ của Tố Tâm.

Tố Tâm gật đầu: "Được..."

Điện thoại của Phó Kiến Văn ở trong túi chấn động, anh lấy ra liếc nhìn, nói với Tố Tâm: "Em lên xe trước..."

Tố Tâm gật đầu, lên xe trước cùng Đoàn Đoàn.

Thấy cửa xe đã đóng lại, Phó Kiến Văn một tay bỏ túi, xoay người nhận điện thoại, không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, khoé môi của Phó Kiến Văn hơi nhếch lên: "Được... Trước tiên phát một phần của Hạ Hàm Yên trước... Đúng, không cần vội, còn dư lại một cái buổi tối phát tiếp!"

...

Bên trong phòng khách sạn, Hạ Hàm Yên đã chúc rượu xong, về phòng, lấy điện thoại di động ra tiếp tục gọi điện thoại cho Hứa Khai.

Từ lúc cô về phòng thay đổi váy ra chúc rượu mọi người, đã không thấy Hứa Khai đâu rồi.

"Oành —— "

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra một cách mãnh liệt, đánh vào tường phát ra tiếng vang, khiến cho Hạ Hàm Yên sợ tái mặt, quay đầu nhìn sang.

Cửa ra vào, em gái của Hạ Hàm Yên đang đỡ ở khung cửa thở kịch liệt, ngực chập trùng lên xuống: "... Internet..."

Hạ Hàm Yên thả váy ở trong tay ra, vỗ vỗ ngực, thuận tay đi rót cho em gái một cốc nước: "Em hoang mang hoảng loạn làm gì chứ! Làm chị sợ hết hồn!"

"Chị mau lên facebook!" em gái Hạ Hàm Yên nói một hơi.

Hạ Hàm Yên trái tim đã có chút căng thẳng, đem nước đưa cho em gái sau đó mở facebook ra, trên bản tin vẫn chưa có gì, nhưng vào phần thông báo... Hô hấp của Hạ Hàm Yên nhất thời đình trệ.

Hạ Hàm Yên được gắn thẻ vào rất nhiều bài viết, chính là ở thời điểm Hứa Khai mất tích, cô ta đã mập mờ với người đàn ông khác, còn có hình ảnh vé máy bay mấy tháng trước Hạ Hàn Yên bay đi nước Pháp, cùng những bức ảnh của cô ta ở quán cafe vui vẻ nói chuyện cùng người khác rồi những bức ảnh cố ta vui vẻ đi mua sắm... rất nhiều!

Bức ảnh lúc trước Hạ Hàm Yên đi du lịch cùng bạn bè dồn dập nhảy ra, chứng minh Hạ Hàm Yên ở thời điển Hứa Khai xảy ra chuyện cô ta đã đi khắp nơi du lịch, căn bản cũng không có đi qua Iraq, thậm chí còn theo người khác ra ngoài đi bả bay lắc!

*Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi