CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Biệt thự nhà Phó Kiến Văn.

Hôm nay Đoàn Đoàn có chút cảm cúm, Tố Tâm không dám để nhóc tắm...

Đoàn Đoàn vô cùng ngoan ngoãn gật đầu, Tố Tâm đi ra tủ lấy quần áo ngủ cho nhóc, nhóc cũng vô cùng phối hợp, trong lúc Tố Tâm đi lấy quần áo nhóc đã tự cởi hết quần áo của mình ra, ngoan ngoãn đợi Tố Tâm mang quần áo tới.

Tố Tâm cầm quần áo ngủ trong tay, quỳ xổm gối ở trước mặt Đoàn Đoàn, cái bánh bao nhỏ cũng hợp tác duỗi cánh tay tròn như con muỗm của mình ra, sau đó tự mình cúi đầu cài cúc áo.

Đổi đồ ngủ xong, cái bánh bao tròn tròn lộc cộc chạy đi, bò lên trên ghế, đưa tay lấy một cái album ảnh từ trên giá sách xuống, lại ôm cộc cộc cộc chạy về, đặt mông ngồi ở bên người Tố Tâm, mở ra... giới thiệu cho Tố Tâm hình của nhóc.

Đó là album ảnh của Đoàn Đoàn khi còn bé.

Trong hình, Đoàn Đoàn nho nhỏ tròn tròn, vùi ở trong lồng ngực Phó Kiến Văn, con mắt to tròn đen láy nhìn không chớp Phó Kiến Văn đang cầm bình sữa cho nhóc bú, bức ảnh thứ hai chính là Đoàn Đoàn ôm bình sữa.

Ở trong trí nhớ của Tố Tâm, hình dáng của Đoàn Đoàn khi còn nhỏ đã sớm mơ hồ, bây giờ Đoàn Đoàn nhỏ nhỏ tròn tròn lại lần nữa xuất hiện trước mặt Tố Tâm, tựa hồ làm Tố Tâm nhớ lại hình ảnh lúc Đoàn Đoàn vừa mới ra đời.

"Ba ba, đây là bà nội, ba ba ôm Đoàn Đoàn!"

Ngón tay mập mạp của Đoàn Đoàn chỉ chỉ bức ảnh, ngửa đầu nhìn xem Tố Tâm, bi bô nói.

Tố Tâm gật đầu: " Ừm... Ba ba ôm Đoàn Đoàn rất khéo!"

Con mắt to tròn của Đoàn Đoàn chớp chớp, như cũ nhìn Tố Tâm, một bộ chó con chờ đợi khen ngợi, nếu như Đoàn Đoàn có đuôi, vào lúc này nhất định đã bắt ngoe nguẩy rồi.

"Ừ, Đoàn Đoàn ăn cũng rất xinh!" Tố Tâm khen ngợi Đoàn Đoàn một câu.

Tai của Đoàn Đoàn đã ửng hồng, gật gật đầu: "Mẹ cũng rất xinh!"

Tố Tâm cười yếu ớt, đưa tay ôm lấy nhóc, nhẹ nhàng hôn ở trên trán, viền mắt đã ẩm ướt.

Đúng, mẹ của Đoàn Đoàn rất xinh! Mẹ đẻ của nhóc chính là người xinh đẹp nhất... dũng cảm nhất, lương thiện nhất trên thế giới này!

Cùng Đoàn Đoàn xem hết những bức ảnh lúc nhóc còn bé, nhóc rất vui vẻ, xem được một lúc nhóc đã vùi mình ở trong lồng ngực Tố Tâm ngủ rồi.

Đoàn Đoàn ở trong lòng, mẹ đã nhìn thấy ảnh của nhóc từ nhỏ đến bây giờ, dù sao hồi bé nhóc cũng không có kí ức, chỉ cần mẹ nhớ rõ bộ dáng của nhóc, từ bây giờ ở cạnh nhóc là tốt rồi.

Tố Tâm cẩn thận từng li từng tí đem Đoàn Đoàn đặt lên giường, đắp kín chăn cho Đoàn Đoàn, nhẹ nhàng tắt đèn ở đầu giường rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng, mới vừa đóng kín cửa, cổ tay mảnh khảnh đã bị một bàn tay lớn nắm lấy, kéo đến một bên cửa.

Tố Tâm ngửa đầu nhìn Phó Kiến Văn - chồng của cô, vẫn là lo lắng Đoàn Đoàn sẽ thức giấc, cô nói: "Đoàn Đoàn đang ngủ..."

"Nghỉ lễ kết thúc rồi... Có đúng không!" tiếng nói của Phó Kiến Văn khàn khàn.

Bà dì của Tố Tâm đến thăm bốn ngày, đã sớm đi rồi. Phó Kiến Văn nói như vậy, sao Tố Tâm lại không hiểu cho được.

Tố Tâm biết này của Phó Kiến Văn là có ý đồ, gật gật đầu, lỗ tai đỏ bừng như cà chua chín, tim đập nhanh vô cùng.

Tầm mắt thâm thúy của Phó Kiến Văn nhìn chằm chằm Tố Tâm, nhìn khuôn mặt trong sáng tinh xảo nhỏ nhắn của cô: "Chúng ta trở về phòng, đi!"

Tố Tâm có chút hoảng hốt, cô không biết nên trả lời như thế nào!

Rõ ràng đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn, Tố Tâm vẫn cảm thấy có chút không tiện, dù sao... Nơi này cũng có Đoàn Đoàn ở!

Tố Tâm tuy rằng chưa từng trải qua, nhưng cô rất sợ khi hai người triền miên, Đoàn Đoàn lại chạy tới gõ cửa, thật sự rất lúng túng... Khiến cho Tố Tâm không có cách nào đối mặt được với Đoàn Đoàn!

Còn nữa, Tố Tâm cũng rõ ràng, khi cô và Phó Kiến Văn ở chung chính là thiên lôi địa hoả, cô sợ cứ như vậy đi cùng Phó Kiến Văn vào phòng, ngay cả cơ hội tắm rửa cũng không có!

*Thịt tươi đây, cả nhà có muốn ăn thịt không nào. Hãy like và bỏ phiếu cho sữa để cùng ăn thịt nha *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi