CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Lại đây mặc quần áo..." Tố Tâm vẫy tay với Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn hướng về phía Tố Tâm đi tới, chen vào trong lồng ngực của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính cọ xát làm nũng, ngửa đầu nở nụ cười xán lạn.

Giúp Đoàn Đoàn mặc nốt chiếc áo, vừa mặc Tố Tâm vừa nói với Đoàn Đoàn: "Lát nữa mẹ phải đi họp một chút, buổi trưa trở về sẽ dẫn con đi siêu thị..."

"Vâng!" Đoàn Đoàn gật đầu, con mắt liền phát sáng lên.

...

Phó Kiến Văn không để cho trợ lý tới đón, tự mình lái xe đưa Tố Tâm đến đài truyền hình.

Cởi đai an toàn xong, Tố Tâm đeo túi xách lên, một tay giữ ở chốt cửa muốn đẩy cửa xe để đi ra, nghiêng đầu nói với Phó Kiến Văn: "Em đi trước, anh lái xe cẩn thận..."

"Vợ..." Bàn tay to lớn mạnh mẽ của Phó Kiến Văn nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tố Tâm, "Em có phải quên chuyện gì rồi không!"

Cổ tay của Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nắm, có chút căng thẳng, cô hỏi: "Quên gì sao!"

Phó Kiến Văn vuốt vuốt ngón tay mảnh khảnh của cô, nửa đùa nửa thật mở miệng nói: "Ví như, hôn tạm biệt!"

Tố Tâm cắn cắn môi, nhìn chung quanh, thời điểm này người đi đường ra vào đài truyền hình đều là vội vã, không ai nhìn về phía xe của mùnh, lúc này Tố Tâm mới buông chốt cửa ra, nhẫn nhịn tim đập, đem túi xách đặt ở trước ngực, quay đầu hướng về phía Phó Kiến Văn, tiến dần đến gương mặt anh...

Còn chưa tới gần, bàn tay lớn mang theo đồng hồ của Phó Kiến Văn đã vòng ra sau gáy Tố Tâm, nghiêng người hôn lên môi mỏng của cô.

Rốt cuộc là ở trong xe và là ban ngày, Phó Kiến Văn chỉ hôn lướt qua liền thôi.

Buông ra cánh môi, Phó Kiến Văn thấy Tố Tâm thở nhẹ, hai con mắt mông lung, không nhịn được... Đưa tay lên vuốt ve cánh môi mỏng bị hôn có chút đỏ của cô.

Phó Kiến Văn bất luận là về khí chất hay cách hành xử, tất cả đều là trầm ổn như vậy, cho nên động tác vuốt ve nhìn ra tưởng như bình thường nhưng được Phó Kiến Văn làm... không giống như tùy tiện, ngược lại, lại rất thâm tình...

Tố Tâm sợ bị người khác nhìn thấy, đỏ mặt, đưa tay nắm lấy cổ tay của Phó Kiến Văn, đem bàn tay to của anh rời đi khỏi gương mặt mình: "Em phải đi rồi! Buổi chiều anh có rảnh không!"

Không đợi Phó Kiến Văn trả lời, Tố Tâm nói tiếp: "Em định mang Đoàn Đoàn đi siêu thị một chuyến, mua chút nguyên liệu nấu ăn, buổi tối làm cho Đoàn Đoàn một chút đồ ăn ngon, nếu như anh trở về em sẽ mua nhiều hơn một ít."

Trong tiềm thức, Tố Tâm cảm thấy thời gian của Phó Kiến Văn rất quý giá, từ trước đến nay cô vẫn cho là như thế, cảm thấy Phó Kiến Văn cũng sẽ không có thời gian cùng mình ăn cơm tối.

Trầm mặc chốc lát, ngoài dự đoán của Tố Tâm, Phó Kiến Văn lại gật đầu: "Được... buổi tối anh nhất định sẽ về."

Đáy mắt Tố Tâm có chút vui sướng: "Vậy chúng ta buổi tối gặp lại!"

Từ trên xe bước xuống, kính cửa tay lái phụ hạ xuống, Tố Tâm khom lưng nói với Phó Kiến Văn: "Buổi trưa có rảnh rỗi nghĩ xem muốn ăn cái gì, sau đó nhắn tin cho em nhé..."

Phó Kiến Văn gật đầu: "Được."

"Anh đi đi, em nhìn anh đi xong sẽ vào!" Tố Tâm nói lời này có chút ngượng ngùng, giơ tay đem tóc rối vén ra sau tai, giữa lông mày có ngượng ngùng.

Nhìn xem Phó Kiến Văn đem xe rời đi, Tố Tâm mới tiến vào đài truyền hình...

...

Hội nghị là do giám đốc Sở Tầm mở, cũng không nói gì nhiều, liên quan tới Tố Tâm cùng chủ nhật ước hẹn, chỉ nói ra vài câu rất nhanh rồi đi qua.

“ chủ nhật ước hẹn “ đã lấy được nhiều kinh phí hơn, Tố Tâm từ đây cũng đã ngồi vững vàng trên vị trí người dẫn chương trình của “ chủ nhật ước hẹn “.

Hội nghị sau khi kết thúc, trợ lý của Sở Tầm tới tìm Tố Tâm, bảo Tố Tâm đến văn phòng làm việc của Sở Tầm một chuyến.

Tố Tâm không biết Sở Tầm tìm mình là có chuyện gì, nhưng lấy tư cách là phụ nữ suy đoán... Chắc chắn không liên quan đến chuyện công việc!

*Mọi người đoán xem Sở Tầm tìm Tố Tâm là có việc gì nào? Ai hóng cho chị Tâm ăn giấm không?Và đừng quên bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nha *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi