CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Cậu giúp mình trông chừng Đoàn Đoàn một lát, mình đi tắm một cái..."

"Ngủ ở dưới đất một đêm, giờ còn tắm gội..." Bạch Hiểu Niên thấy sắc mặt của Tố Tâm không được tốt liền nói một câu.

Tố Tâm lắc đầu: " 8 giờ Phó Kiến Văn tới đón mình cùng Đoàn Đoàn đi làm đăng kí kết hôn."

Bạch Hiểu Niên cau mày: "Tố Tâm... Cậu suy nghĩ lại xem?"

Bạch Hiểu Niên vẫn cảm thấy, Tố Tâm xinh đẹp, thông minh như vậy, phải cùng chính người mình yêu kết hôn mới đúng.

Tố Tâm không hề trả lời.

Đã tới nước này, làm sao có thể suy nghĩ lại!

Phó Kiến Văn, luật sư kiệt xuất... Là nhân vật lớn nổi tiếng ở phố Wall, thành Phố A bao nhiêu thiếu nữ mơ còn không được!

Càng đừng nói, Phó Kiến Văn còn có một chiêu hấp dẫn trí mạng đối với con gái, đó chính là vẻ đẹp trai tiêu sái của anh.

Đối với Tố Tâm, được gả cho Phó Kiến Văn... Đúng là cô với cao.

Một người đàn ông trầm ổn lại nhiều tiền, lại đẹp trai anh tuấn gấp mấy lần người thường, chỉ cần tôn trọng cô... Cô nguyện ý cùng anh thử vượt qua một đời.

...

Tố Tâm tắm gội đi ra, Bạch Hiểu Niên mới vừa thả xuống điện thoại của Tố Tâm xuống...

Nghe được cửa phòng tắm mở ra, Bạch Hiểu Niên chau mày, quay đầu lại nói với Tố Tâm một câu: "Tố Tâm, trạm xá thú y bên kia gọi điện thoại tới, nói Ma Cô không ổn, hỏi cậu có cần tới nhìn xem hay không..."

Tố Tâm nắm khăn lông thật chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

Tê nhức như dùng dao cứa vào, từng giọt máu chảy vào trái tim bên trong.

Kỳ thực, lúc Tố Tâm đưa Ma Cô đi tới trạm thú y, liền biết ngày này rồi cũng đến, dù sao Ma Cô cũng nhiều tuổi rồi.

Tố Tâm sợ nhìn thấy dáng vẻ thống khổ của Ma Cô, nên mới quyết định đem Ma Cô đưa đến trạm xá thú y... Khiến nó bớt đau đớn hơn nốt đoạn đường cuối cùng.

Tố Tâm giơ tay xoa xoa mái tóc: "Mình biết rồi."

Ma Cô chính là con mèo của Hứa Khai trước khi đi gửi nuôi ở chỗ Tố Tâm, đó là mèo mà anh nuôi mười năm, bình thường chảnh vô cùng... Ngoại trừ Hứa Khai cho ăn, người khác đưa cho thức ăn giống cũng không ăn.

Sau đó... Ở cùng Tố Tâm nên cũng quen thuộc hơn, ngoại trừ ăn thức ăn mà Hứa Khai đưa, cũng ăn đồ ăn mà Tố Tâm chuẩn bị.

Mỗi lần Hứa Khai đi công tác, đều sẽ đem Ma Cô tới gửi nuôi ở chỗ Tố Tâm.

Chỉ là, lần trước... Hứa Khai đem Ma Cô gửi nuôi ở nơi này, đến bây giờ đều không có trở lại đón Ma Cô.

Mái tóc ẩm ướt của Tố Tâm rũ xuống dán chặt sống lưng, làm ướt cả áo ngủ của cô...

Cô đứng ở cửa một lúc liền vội vàng muốn tới phòng ngủ tìm đồ vật gì.

Tố Tâm đầu óc tựa như trống rỗng, thất thần đứng một lát... Mới lại lần nữa trở về phòng tắm tìm máy sấy, sấy khô mái tóc.

Máy sấy ong ong vang lên ở bên tai, Tố Tâm viền mắt ẩm ướt...

Những năm này, Tố Tâm cảm thấy Ma Cô là đang cùng cô chờ Hứa Khai trở về.

Nếu Ma Cô không còn, cái kia chỉ còn lại một mình cô chờ đợi, đồ vật cuối cùng mà Hứa Khai để lại cho cô cũng mất rồi.

Ma Cô, thật sự không chờ được đến khi Hứa Khai trở lại đón nó!

Nghĩ đến chỗ này, Tố Tâm cụp mắt... Nước mắt theo lông mi rớt xuống.

Làm khô mái tóc, Tố Tâm lau đi khóe mắt, đem tóc dài ghim lên thành đuôi ngựa.

Đợi Tố Tâm nhanh chóng thay đổi quần áo từ phòng ngủ đi ra, Đoàn Đoàn đã được Bạch Hiểu Niên đặt ngồi ở trên bàn ăn điểm tâm...

Đoàn Đoàn một tay đỡ chén cháo, một tay nắm chặt cái muôi, vụng về đem cháo thịt nạc hướng về mình trong miệng của mình, ăn đến nỗi khuôn mặt nhỏ đều là cháo.

Bạch Hiểu Niên tài nghệ nấu ăn không tốt, nên gọi giao hàng, lúc này thấy Đoàn Đoàn ăn rất ngon... Chính mình cũng thèm ăn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi