CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong lòng Phó Kiến Văn cất giấu cái tên của một người phụ nữ đã chết!

Tố Tâm chẳng phải bất ngờ, cũng có chút bất ngờ...

Tố Tâm không ngoài ý muốn trong lòng Phó Kiến Văn đã từng yêu một người, cô cũng vậy!

Phó Kiến Văn đã từng ấy tuổi, cho nên anh không thể nào không có quá khứ!

Trong lòng Phó Kiến Văn cất giấu tâm sự, lúc bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm đã đoán được...

Có thể trải qua một tình yêu người người đều có, Tố Tâm cô cũng có, dù cho đã từng là khắc cốt ghi tâm, cái kia cũng đã là quá khứ, Tố Tâm có thể buông xuống, Phó Kiến Văn so với Tố Tâm càng thêm cơ trí, hẳn anh so với cô thanh tỉnh hơn rất nhiều.

Tố Tâm không ngại đi qua, chỉ cần tương lai thuộc về hai người bọn họ...

Hơn nữa người đã từng ở trong lòng Phó Kiến Văn, thì đã không còn ở trên thế giới này nữa rồi!

Tố Tâm nghĩ tới chính mình, khi cô cho rằng Hứa Khai đã không còn ở trên thế giới này, cả người đều hít thở không thông, đau đớn vô cùng...

Cái kia liệu Phó Kiến Văn! Phải chăng cũng từng giống như mình, đau nhức như vậy!

Đại khái Tố Tâm chậm chạp không có trả lời, tốc độ nói của Sở Tầm cũng chậm lại, giữa lông mày có uể oải cùng sự buồn bực không che giấu được: "Thật ra mà nói, trước khi cô tiến vào văn phòng này của tôi, tôi đã nghĩ ra vô số cách để nói chuyện với cô, nhưng tôi cảm thấy cô là người thông minh, cho nên tôi lựa chọn nói thẳng..."

Sở Tầm hít một hơi thuốc lá, thấy con ngươi kia của Tố Tâm phảng phất cũng không có nhiều chấn động, cũng không biết là Tố Tâm không để ý tới chuyện của Phó Kiến Văn, hay là cô quá đỗi điềm tĩnh.

Nhiều năm như vậy, khiến cho Sở Tầm có cảm giác bị uy hiếp, đại khái cũng chỉ có một người là Tố Tâm.

Sở Tầm hạ thấp tư thế, cúi xuống tủ lạnh ở dưới bàn lấy ra hai chai thủy tinh đựng nước trái cây, đi tới trước mặt Tố Tâm, đưa cho Tố Tâm một chai.

Tố Tâm ngửi được mùi khói bạc hà nhàn nhạt, cụp mắt đưa tay tiếp nhận, không có từ chối Sở Tầm.

"Cảm ơn..."

Nắm chai thuỷ tinh lạnh lẽo trong lòng bàn tay, Tố Tâm cũng chưa hề mở ra.

Sở Tầm vặn ra nắp chai, uống một hớp, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt đánh giá Tố Tâm sau đó mới mời Tố Tâm ngồi.

"Bà ngoại của Phó Kiến Văn cô từng thấy chưa!" Sở Tầm gác hai chân lên nhau, hỏi.

"Chưa từng thấy..." lần trước Tố Tâm có đi đến nhà cũ phó gia ăn tiệc mừng thọ, nhưng xác thực không có nhìn thấy bà ngoại của Phó Kiến Văn.

Sở Tầm gật gật đầu, duỗi dài cánh tay hướng về trong cái gạt tàn thuốc gảy gảy, lòng bàn tay cũng giống như Tố Tâm, một mực nắm chặt chai nước trái cây...

Sở Tầm cũng khẩn trương!

Đây là lần đầu tiên cô ta tìm người phụ nữ bên cạnh Phó Kiến Văn để nói chuyện, nhưng tư cách gì cô ta cũng không có.

Cô ta thậm chí lo lắng, nếu như Tố Tâm nói với Phó Kiến Văn chuyện này, phải hay không về sau Phó Kiến Văn sẽ ít liên lạc với mình hơn!

Tuy rằng trong lòng không xác định, nhưng Sở Tầm vẫn là kích động muốn tìm Tố Tâm tới đây nói chuyện.

"Bà ấy là một người rất tinh ranh, bà ấy quyết tâm phải giúp Phó Kiến Văn có được tập đoàn Khải Đức!" Sở Tầm cười yếu ớt, "Vừa vặn, Sở gia chúng tôi... Chính là người trong mắt bà ấy, Sở gia sẽ trở thành hậu thuẫn hùng hậu cho Phó Kiến Văn!"

Sở Tầm lời nói lời này có phần mịt mờ, nhưng Tố Tâm lại nghe hiểu ý tứ trong đó.

Tố Tâm đã từng sống trong xã hội thượng lưu, việc hai gia đình liên hôn, cô cũng nhìn nhiều lắm rồi...

Liên hôn dẫn đến vợ chồng bất hoà, trong lòng Tố Tâm cũng rất rõ ràng!

Lời này của Sở Tầm, bất quá là dùng gia thế ép mình, Tố Tâm hiểu.

"Nếu như cô thật sự yêu Phó Kiến Văn, thì không nên trở thành gánh nặng của anh ấy! thân phận ở Tố gia của cô có phần lúng túng, cho dù cô đúng là thiên kim của Tố gia, thì lấy thực lực của Tố gia sợ là không đủ để giúp Phó Kiến Văn!" Sở Tầm nói xong, rồi hướng về phía Tố Tâm xin lỗi, "Xin lỗi tôi đã tra xét cô..."

*Cảm ơn mọi người đã bỏ phiếu cho sữa, hãy tiếp tục bỏ phiếu cho sữa nha.iuiu*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi