CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nhìn xem Lục Tân Nam mấp máy cánh môi, Tố Tâm nghĩ đến cuộc đối thoại tối hôm qua giữa Sở Tầm với Phó Kiến Văn...

Lục Tân Nam nói tới tương lai của Phó Kiến Văn, đại khái chính là Phó Kiến Văn lấy được tập đoàn Khải Đức!

Đối với thân thế của Phó Kiến Văn, Tố Tâm rất hiểu, cũng biết Phó Kiến Văn ở Phó gia có chút không chính thống.

Tố Tâm cũng có thể đoán được, bởi vì sự xuất hiện của Phó Thiên Tứ mà tập đoàn Khải Đức đang nằm trong bàn tay của Phó Kiến Văn bỗng nhiên xảy ra tranh chấp...

Mà thân phận của Phó Kiến Văn bị biến chuyển, đại khái ở công ty, mỗi bước đi đều trở nên khó khăn, thời điểm này, kết thông gia để chống lưng là vô cùng quan trọng.

"Lão Phó thích cô, tôi chỉ hi vọng cô có thể ở lại bên cạnh cậu ấy, nhưng những thứ khác mong cô đừng hi vọng, cũng không cần ôm ấp ảo tưởng, người phụ nữ bên cạnh Lão Phó chỉ có thể là Sở Tầm! Đương nhiên... Tôi cũng sẽ không bắt cô phải rời xa lão Phó ngay lập tức, tôi đưa tiền cho cô trước! Nếu như ở cạnh lão Phó một thời gian, cô cảm thấy không còn hứng thú nữa thì tiền này vẫn là của cô, như này đối với cô mà nói hẳn là rất có lời!"

Tố Tâm nghe xong mấy câu nói của Lục Tân Nam, sắc mặt vô cùng khó coi, cô muốn trực tiếp nói cho Lục Tân Nam là cô đã kết hôn cùng Phó Kiến Văn rồi, sau đó mạnh mẽ đánh vào mặt Lục Tân Nam.

Biểu lộ của Lục Tân Nam rất nghiêm túc, không giống như đang đùa giỡn với Tố Tâm...

Hôm nay Lục Tân Nam có thể tới tìm Tố Tâm nói mấy câu này, chắc hẳn Phó Kiến Văn vẫn chưa nói cho Lục Tân Nam biết hai người đã kết hôn, Lục Tân Nam chính là bạn của Phó Kiến Văn, cho nên Tố Tâm không thể làm quá.

"Hôm nay anh Lục tới tìm tôi nói những câu này, là muốn tôi giội cà phê lên người anh hay là cho anh một bạt tai đây!"

Giọng nói của Tố Tâm đã cố gắng kìm nén, nhưng ngực vẫn thoáng phập phồng.

"Cùng với Lão Phó, dù cho không có danh phận thì Lão Phó cũng sẽ không bạc đãi cô, giống như lần trước nhà các người có chuyện, nếu như không phải Lão Phó... Đừng nói là chú cô, một chút năng lực của nhà cô thì ngay cả cha cô, liệu cô có cứu nổi không! Làm người phải có lương tâm, cái mạng của cha cô... Đổi lấy mấy năm của cô cùng Lão Phó, không được sao!"

Lục Tân Nam nhìn qua gương mặt xinh đẹp của Tố Tâm, đáy mắt lạnh lẽo: "Tố Tâm, thứ cô có thể báo đáp cho Lão Phó cũng chỉ có tuổi trẻ cùng gương mặt xinh đẹp này!"

Tố Tâm dùng sức nắm chặt điện thoại.

Lục Tân Nam một bộ nghiêm túc nhìn qua Tố Tâm, tùy ý để điếu thuốc lá trên đầu ngón tay toả ra khói trắng.

Lục Tân Nam gạt gạt tàn thuốc: "Tôi biết lời nói của tôi khiến cô không phục! Nhưng cô suy nghĩ kỹ một chút, ngoại trừ thân thể trẻ trung và khuôn mặt xinh đẹp ra, cô còn có thể cho Lão Phó cái gì!... Đúng rồi, ngoại trừ trẻ đẹp, cô còn có thể đem Lão Phó biến thành câu chuyện hài hước của giới thượng lưu, một thiên kim tiểu thư giả mạo có một người mẹ bị bệnh thần kinh kết hôn với một người khác là cháu ngoại của gia đình hào môn, lại phải đối mặt với con riêng của ông ngoại tranh giành gia sản! Hai người kết hợp... Đối với xã hội thượng lưu mà nói, chính là trò tiêu khiển rồi."

Lời nói của Lục Tân Nam rất khó nghe, nhưng Tố Tâm cũng phải thừa nhận, anh ta nói không sai!

Cô rất khó chịu, nhưng lại là sự thực.

Dã tâm của Phó Kiến Văn, Tố Tâm không giúp được gì...

"Tố Tâm, người người đều biết truyện cổ tích chính là tốt đẹp, người người cũng đều biết truyện cổ tích là dùng để lừa trẻ con! Trên thực tế... Cô bé lọ lem cùng với hoàng tử đa số đều không có kết quả gì tốt đẹp! Bốn chữ môn đăng hộ đối này cũng là có đạo lý của nó, đương nhiên Lão Phó không phải hoàng tử, nhưng thân phận và địa vị của cậu ấy đi đến ngày hôm nay, cô không thể trở thành trợ lực của cậu ấy thì cũng đừng trở thành kẻ ngáng chân cậu ấy..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi