CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm không biết mình phải làm thế nào....

Hiện tại, trong lòng cô đối với Phó Kiến Văn chính là cảm động cùng áy náy, cho nên hơn lúc nào hết, bây giờ cô rất muốn lấy lòng Phó Kiến Văn.

Tố Tâm do dự một chút, cô thả máy sấy xuống, mở máy tính ra, lên google tìm kiếm xem phụ nữ cần làm gì để có thể chủ động kích thích đàn ông.

Tố Tâm mở ra nhìn rất chăm chú...

*hôm nay nhà em không có ai, có muốn đến nhà em chơi đùa một chút hay không*

Cái này, đối với Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn mà nói, không thích hợp.

Cô mở ra đọc rất nhiều...

Tất cả những câu trả lời phía sau đều khiến cho Tố Tâm mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy khó mà tin nổi.

*Đơn giản một chút, trực tiếp nói với bạn trai, tới đi! Buổi tối đó nhất định sẽ tới vô số lần! *

Tố Tâm: "..."

Cổ cùng tai của Tố Tâm đỏ lên một mảnh.

*Lời nói càng thô tục, càng lẳng lơ càng tốt*

*Mạnh nữa...a...em muốn, xin anh, em muốn... *

Tố Tâm vội vã đóng máy tính lại, tim đập cực nhanh!

Có thật là đàn ông thật sự yêu thích phụ nữ nói những lời lẳng lơ như vậy!

Thân thể run rẩy mặc lên áo ngủ bằng lụa tơ tằm, Tố Tâm không cho mình do dự lùi bước, Tố Tâm đi ra khỏi phòng, mang theo tâm tình lo sợ bất an đi đến phòng đọc sách tìm Phó Kiến Văn.

...

Tố Tâm đứng ở cửa phòng đọc sách, giơ tay chuẩn bị gõ cửa, suy nghĩ một chút lại che kín áo ngủ của mình, ngón tay trắng nõn nắm lấy cửa, chuyển động, đẩy cửa ra...

Bên trong phòng đọc sách, Phó Kiến Văn đang ngậm một điếu thuốc, cúi người ở trước máy vi tính, một tay chống trên mặt bàn, khom lưng nắm chặt chuột, tầm mắt chăm chú nhìn xem màn hình máy tính.

Nghe được tiếng cửa phòng mở ra, Phó Kiến Văn ngẩng mặt, Tố Tâm từ ngoài cửa đi tới, động tác cẩn thận đóng cửa phòng lại.

"Những thứ này chỉ là một phần trong hợp đồng, nếu như cậu điều chỉnh lại, thì sẽ không tìm được ra nội dung đâu..."

Điện thoại của Phó Kiến Văn đang đặt ở trên bàn sách, đang kết nối trò truyện, bên trong truyền đến giọng nói của Lục Tân Nam.

Phó Kiến Văn nhìn qua Tố Tâm, không hé răng, ánh mắt giống như đang hỏi dò cô làm sao vậy.

Thấy Phó Kiến Văn đang bận, Tố Tâm muốn đi, lại sợ lần này đi rồi, lần sau... Cô sẽ không còn dũng khí giống như hôm nay nữa.

Cô mím môi không lên tiếng, nhẫn nhịn tim đập đóng lại cửa phòng lại, đi tới bên người Phó Kiến Văn, tay chân có phần luống cuống, không biết nên làm thế nào.

Tầm mắt cô quét qua máy tính của Phó Kiến Văn trên màn hình đều là số liệu chằng chịt, Tố Tâm do dự không biết có nên tiếp tục quấy rầy Phó Kiến Văn hay không.

"Lão Phó, thừa cơ hội này, đem cậu ruột của Phó Thiên Tứ đưa vào tù!" Giọng nói của Lục Tân Nam mang theo vài phần cười trên sự đau khổ của người khác.

Phó Kiến Văn ngậm thuốc lá, lộ ra mùi vị phong lưu, tầm mắt nhìn chằm chằm Tố Tâm, nhíu chặt lông mày, âm thanh hơi chút hàm hồ: "Đưa vào tù làm cái gì, cậu ruột của Phó Thiên Tứ ở lại Khải Đức, mới làm cho ông ngoại mình bẽ mặt! Chúng ta không cần phí tâm tư."

Tố Tâm mấp máy môi, xuyên qua cúc áo của Phó Kiến Văn sờ vào trong lồng ngực, dựa lưng vào bàn, bên tai là tiếng tim mình đập rầm rầm.

Phó Kiến Văn đang hút thuốc, Tố Tâm sợ bị nóng, thân thể nhẹ nhàng nghiêng về sau.

"Mình có ít chuyện, một lúc nữa sẽ gọi lại cho cậu!" Phó Kiến Văn nói, cúp điện thoại, đem điện thoại di động đặt ở một bên, nhìn Tố Tâm.

*Có ai hóng cảnh nóng không nào? Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa nhé *

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi