CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm dùng ba chữ "Cha mẹ anh", khiến cho đáy lòng Tố Nguyên cực kỳ không thoải mái, lông mày anh khẽ nhíu, hai mắt thâm trầm.

Tố Tâm quyết tâm, không nhìn lên con mắt của Tố Nguyên, chỉ nhìn chăm chú chén nước mờ mịt hơi trước mặt, mở miệng: "Tố Nhiên mới là con ruột của bọn họ, tính cách của Tố Nhiên vẫn luôn là dám yêu dám hận, chuyện gì cũng sẽ thể hiện ra mặt, chứ không phải loại người cạnh khoé sau lưng, người như thế... Dù miệng lưỡi có lợi hại, nhưng kỳ thực đáy lòng rất yếu đuối, thực sự cô ấy không ương ngạnh giống như mọi người nhìn thấy hằng ngày, cô ấy... So với tính cách của em, càng dễ chịu thiệt hơn nhiều!"

Nhớ tới hôm đó ở Tố gia, lúc ở trong bếp Tố Nhiên có nói với mình những câu kia, Tố Tâm nắm chặt chén trà, nhẫn nhịn đau bụng, cười nói với Tố Nguyên: "Chắc mọi người đều cảm thấy em vô tội, cảm thấy Tố Nhiên được ở bên cạnh mọi người, còn em, mọi người không nhìn thấy, cho nên trong lòng mới nghĩ về em nhiều hơn một chút, nhưng chuyện này đối với Tố Nhiên mà nói, không khác nào bóp nát trái tim cô ấy!"

"Rất xin lỗi, những thứ này đều là do cha ruột của em tạo nên..." Tố Tâm cười nhẹ, cánh mũi đã phập phồng, đáy mắt đã ẩm ướt không nén được, cổ họng nghẹn ngào, "Dù cho ông ấy là người nuôi lớn Tố Nhiên, nhưng cũng không thể phủ nhận, ông ấy đã giúp con gái ruột của mình cướp mất cuộc sống mà Tố Nhiên đáng có! Trên thực tế, cha ruột của em, hẳn là nên nói một tiếng xin lỗi với tất cả mọi người ở Tố gia, chính vì hành động của ông ấy, đã làm tất cả mọi người rơi vào lúng túng cùng khổ sở như lúc này, mà trong lúc này... Người đáng thương nhất không phải là em, mà chính là Tố Nhiên, sau đó mới là những người khác!"

"Thân phận của Tố Nhiên, em đã trả lại cho cô ấy rồi, nhưng tình cảm của mọi người đối với cô ấy, em lại chiếm hết rồi!" Tố Tâm gian nan cười nói.

Nước mưa ngoài cửa sổ sau lưng Tố Tâm rơi xuống như trút nước, không có dấu hiệu dừng lại.

Nước mưa làm sạch cửa kính, lại được ánh đèn chiếu vào, rực rỡ lại dìu dịu, trên cửa, quanh quẩn phác hoạ ra gương mặt gầy gò của Tố Tâm.

Lời nói này của Tố Tâm đã đủ tuyệt tình, đặc biệt là ba chữ "Cha mẹ anh" kia...

Nhưng nếu như Tố Tâm còn không quyết đoán, Tố gia chắc sẽ vĩnh viễn mất đi Tố Nhiên rồi, Tố Nhiên là một cô gái thẳng thắn, một khi đã quyết định, sợ là ai cũng không khuyên được.

"Anh, hiện tại em đã không giống như trước nữa rồi, em đã có nhà! có Kiến Văn! Còn có Đoàn Đoàn! Em đã có nhà để về, nhưng Tố Nhiên không có, Tố Nhiên chỉ có mọi người thôi!"

Đoạn thuốc trên tay Tố Nguyên cứ từ từ, từ từ cháy xuống...

Tố Tâm nói không sai, bởi vì Tố Nhiên luôn ở bên cạnh bọn họ, cho nên cha mẹ mới sẽ theo bản năng lơ là, theo bản năng càng mong nhớ Tố Tâm hơn, lo lắng cho Tố Tâm có được ăn ngon mặc ấm giống như Tố Nhiên hay không.

"Về sau không có việc gì, em sẽ không đến Tố gia nữa, hiện tại em đã kết hôn cùng với Kiến Văn, hộ khẩu cũng đã chuyển về cùng anh ấy, sau này làm việc gì cũng thuận tiện hơn, không cần làm phiền đến mọi người nữa..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi