CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Thà đau một lần còn hơn đau mãi mãi, Tố Nhiên trở nên như vậy cũng là bởi vì Tố Tâm vẫn chưa thể nào dứt bỏ được tình cảm với cha mẹ Tố, cứ lề mà lề mề, mới khiến cho Tố Nhiên càng thêm thống khổ, đứng ở góc độ của Tố Nhiên mà nói, đúng thật là Tố Tâm rất đáng ghét.

Lại giống như Tố Nhiên nói, Tố Tâm đúng là người thứ ba, dù biết là mình xen vào hạnh phúc của người khác là không đúng, nhưng vẫn lặp đi lặp lại nhiều lần quấn lấy người đàn ông đã có gia đình kia, dù cho cô đã đáp ứng với vợ cả, là sẽ cách xa chồng của cô ta ra!

Không thể phủ nhận, trong chuyện này, khiến Tố Nhiên khổ sở, cũng là do lỗi của Tố Tâm. Do cô chưa dứt khoát.

Nhưng Tố Tâm lại rơi vào do dự không quyết định, bởi vì cô lưu luyến thứ tình thương kia, nhưng chính thứ này đã khiến cho Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn lại một lần nữa mất đi con gái ruột thịt của mình, đây là điều mà Tố Tâm không mong muốn!

Bởi vì, ở ở trong lòng Tố Tâm, cô đã coi Lương Mộ Lan và Tố Cảnh Toàn như chính cha mẹ ruột của mình, nhìn thấy cha mẹ đau lòng, cô thật sự không nỡ.

Điếu thuốc lá trên đầu ngón tay Tố Nguyên đã cháy hết, nhưng anh không có tiếp tục lấy ra hút, mà dập điếu thuốc kia vào gạt tàn thuốc, người phục vụ đã mang món ăn lên.

"Ăn cơm trước!" Tố Nguyên nói với Tố Tâm một câu.

Trong vòng một ngày, hai bữa cơm liên tiếp, Tố Tâm đều thực sự không nuốt nổi.

Không muốn để cho Tố Nguyên phát hiện ra tâm trạng của mình thay đổi, Tố Tâm cúi đầu, nhẫn nhịn đau bụng, từng đũa từng đũa ăn mấy thứ linh tinh.

Chuông điện thoại của Tố Tâm vang lên, là tin nhắn của Phó Kiến Văn

Phó Kiến Văn: Hết bận rồi sao!

Tố Tâm gác đôi đũa trong tay lại, trả lời tin nhắn của anh.

Tố Tâm: Vâng, em đang đi ăn cùng với anh Tố Nguyên.

Ăn xong bữa cơm kia, bụng của Tố Tâm dường như đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là có chút phình to.

Tố Tâm bấm số gọi cho chú Hồ, bảo chú hai mươi phút sau tới đón mình.

...

Phòng làm việc của CEO tập đoàn Khải Đức, Phó Kiến Văn đang ngậm một điếu thuốc lá nhưng chưa có châm lửa, anh cầm điện thoại di động, bàn tay giật giật cà vạt, một tay mở cửa sổ ra, gió lẫn với nước mưa thổi tới...

Trên cửa sổ thuỷ tinh chính là gương mặt thâm trầm của anh, mi tâm anh nhíu chặt, buông thõng con mắt, bấm cái bật lửa xuống, dùng tay che lại gió để châm điếu thuốc.

Phó lão phu nhân còn ngồi ở trên ghế sa lon, bà nhìn qua bóng lưng của Phó Kiến Văn, tầm mắt đảo qua cửa sổ thủy tinh đang chiếu lên gương mặt của Phó Kiến Văn, trong lòng bà căng thẳng.

Bà tới nơi này, là muốn nói cho Phó Kiến Văn biết rằng bà đã đi tìm Tố Tâm...

Phó lão phu nhân đã lớn tuổi, nhưng đầu óc không hồ đồ, tài xế đều muốn nhanh lái xe đưa bà về nhà, nhưng Phó lão phu nhân lại bảo tài xế quay đầu đến tập đoàn Khải Đức.

Trong lòng bà rõ ràng, có một số việc muốn tìm Phó Kiến Văn để nói, chứ không muốn để cho Phó Kiến Văn nghe lại từ miệng Tố Tâm, nếu không, tính chất sự việc sẽ toàn khác nhau rồi.

Tình cảm của Phó Kiến Văn đối với Phó lão phu nhân, không có sâu đậm như vậy, trong lòng Phó lão phu nhân rất rõ ràng.

Văn phòng có vẻ lạnh lùng dưới ánh đèn, Phó Lão phu nhân bợ đỡ chén trà đặt ở trên khay trà: "Ta đã lén lút đi tìm Tố Tâm, bảo cô ấy tạm thời không được công bố chuyện kết hôn với con ra bên ngoài, ta biết mình không nên làm vậy, nên ta cũng đã nguyện ý bồi thường rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi