CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Không thể phủ nhận, ham muốn Phó Kiến Văn đã tràn đầy trong lòng cô , cô muốn hưởng thụ, khát khao được giao hoà với anh.

Cánh tay của Tố Tâm đang vòng ở phần gáy của Phó Kiến Văn khẽ nắm chặt, lông mi run lên, nghiêng đầu, ngũ quan đẹp đẽ tinh xảo càng ngày càng tiến sát lại gần Phó Kiến Văn.

Bàn tay của Phó Kiến Văn đang ôm ở phần hông của Tố Tâm cũng không tự chủ được mà nắm chặt, để khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn ...

Hô hấp quấn quýt lấy nhau, khiến gian phòng mập mờ ấm lên.

Lông mi Tố Tâm run rẩy lợi hại, mắt đã xuất hiện một tầng hơi nước, đôi mắt long lanh, cánh môi của Tố Tâm chạm vào cánh môi bỏng rát của Phó Kiến Văn, da gà trên người cô thi nhau đứng dậy, lỗ tai đỏ giống như muốn chảy ra máu.

Tố Tâm nhắm mắt lại, hai tay dùng sức nắm chặt, khẽ cắn cánh môi của Phó Kiến Văn, mút khẽ sau đó lại thả ra, đầu lưỡi trắng trợn xuyên qua hàm răng của anh ...

Tố Tâm đúng là một học sinh giỏi, trong phương diện hôn môi, đã hoàn toàn học được bí quyết gia truyền của Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn từng hôn môi Tố Tâm như nào, bây giờ Tố Tâm vận dụng đúng trên người Phó Kiến Văn như thế .

Tố Tâm khẩn trương tới mức bắp thịt toàn thân đều đã căng thẳng, bàn tay dùng sức nắm chặt, hôn thật sâu xuống.

Thân thể Phó Kiến Văn cũng tê dần theo nụ hôn của Tố Tâm, cánh tay đang vòng trên eo của Tố Tâm ôm chặt hơn, vật kia đã căng cứng lên ...

Tố Tâm bị Phó Kiến Văn ôm chặt, cô cảm thấy có chút đau, cho nên đành buông cánh môi của Phó Kiến Văn ra, khóe môi Tố Tâm như dính lửa, tiếng nói mang theo vài phần oán giận: "Đau em ..."

"Đều nói đàn ông bị nữ yêu tinh hút dương khí cũng vui vẻ chịu đựng, mùi vị này thật đúng là rất tuyệt!"

Trong khi nói chuyện, cả người Tố Tâm đã bị Phó Kiến Văn đè ngã ở trên giường lớn mềm mại ...

Đêm đó, ánh đèn trong phòng ngủ sáng rực rỡ, để cho một người quen thuộc ở trong bóng tối như Tố Tâm có thêm cảm giác mới mẻ.

Phó Kiến Văn ở trước mặt, Tố Tâm quả thực yếu ớt không đỡ nổi một đòn, dù cho dưới thân chính là ga giường bằng tơ tằm thượng hạng, Tố Tâm vẫn cứ cảm giác sống lưng của mình bị Phó Kiến Văn làm cho vỡ vụn rồi.

Dù cho đã bị đẩy vào cực hạn nhưng Tố Tâm vẫn có thể cảm nhận được trần nhà đang lay động kịch liệt, còn cả người cô cứ như đang ở trong trận động đất, lại cứ như có một đám lửa đâm thẳng vào cơ thể mình.

Trong đầu cô vừa vặn lại bắt đầu sinh ra ý nghĩ về sau nhất định sẽ không chủ động nữa, nhưng còn chưa nghĩ xong thì cả cơ thể đã bị Phó Kiến Văn làm cho phát ra tiếng rên nhè nhẹ, Phó Kiến Văn dùng lực nhiều hơn, như muốn Tố Tâm chết ở trong cuộc làm tình này ...

Từng trận sóng tình ập tới, nơi nào đó của Tố Tâm rung động kịch liệt, từng trận ẩm ướt trào ra. Cô nhẹ nhàng rên rỉ.

"Ưm ... Kiến Văn ..."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi