CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Nhưng Hứa Khai không có cách nào làm được loại chuyện miễn cưỡng Tố Tâm, tổn thương Tố Tâm...

Đặc biệt là nghĩ đến chuyện cô đã từng vì mình mà đi Iraq!

Nghĩ đến cô ở trong hình, đầu cô đầy máu tươi, hai tay cùng thân thể đều nhem nhuốc, cô giơ bức ảnh của anh lên, hỏi nhân viên y tế có gặp qua anh không, những hình ảnh đó, khiến cho tâm tư của Hứa Khai càng ngày càng trở nên tan nát.

Dù cho suy nghĩ kia đã sôi trào đến đỉnh điểm, Hứa Khai vẫn là khắc chế lại để không làm tổn thương Tố Tâm.

Tròng mắt anh đã là một mảng ướt át, viền mắt đỏ phình to...

"Tố Tố, anh yêu em! Anh không muốn làm tổn thương em, nếu như ngày mai anh chết ở trên bàn mổ, thứ anh muốn, cũng chỉ là một cái ôm từ em, chỉ cần... Một cái ôm thôi! Cầu xin em! Coi như em xem anh đáng thương! Xem như đây là một ân huệ cuối cùng em dành cho anh, xin em, hãy ôm anh một chút..."

Tiếng nói của Hứa Khai trở nên nghẹn ngào, anh nhắm chặt hai mắt, trong giọng nói tất cả đều là sự thỉnh cầu hèn mọn.

Chỉ vì một cái ôm, mà Hứa Khai đã đem lòng tự ái của mình giẫm ở dưới chân.

Vì giãy giụa mà cả người Tố Tâm đã nhỏ ra những giọt mồ hôi nhỏ, cô thở dốc kịch liệt, nghe được lời thỉnh cầu của Hứa Khai, động tác giãy giụa cũng dừng lại.

Phát hiện thân thể của Tố Tâm đã cứng ngắc, lực đạo trên cánh tay Hứa Khai cũng thả lỏng một chút, mắt tiệp của anh rung động, nước mắt rơi xuống, anh nói: "Cảm ơn..."

Tố Tâm cắn môi, nhớ tới chuyện Phó Kiến Văn đã ngăn cản mình đi gặp Hứa Khai, trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn, cô cắn răng, dùng hết sức bình sinh của mình để tránh thoát khỏi lồng ngực của Phó Kiến Văn.

Hứa Khai bất ngờ, ấm áp trong lòng đột nhiên biến mất, anh mở con ngươi đỏ lòm ra, trong mắt tất cả đều là mất mát.

Rốt cuộc tránh thoát, Tố Tâm lảo đảo lùi về phía sau một bước, nhìn xem ánh mắt xa lạ cùng mơ hồ tức giận của Hứa Khai.

Lồng ngực của Tố Tâm phập phồng kịch liệt, trên áo của Tố Tâm cũng đã bị dính mấy giọt nước của bó hoa tươi...

Tố Tâm cúi đầu liếc nhìn, vì che giấu sự tức giận cùng lúng túng, cô giật một tờ giấy để lau chùi, nhưng lau thế nào cũng không khô được.

Cô nắm chặt cục giấy trong lòng bàn tay, ngước mắt nhìn về phía Hứa Khai, nhẫn nhịn run rẩy mở miệng nói: "Anh Hứa Khai, chúng ta lớn lên cùng nhau từ nhỏ, ngày mai anh phải lên bàn mổ, nói cho em... anh muốn một cái ôm của bạn bè, em nhất định sẽ thành toàn cho anh! Nhưng anh lại mạnh mẽ kiên quyết kéo em vào trong lồng ngực như vậy, chỉ làm cho em cảm thấy bị sỉ nhục cùng xúc phạm."

Không muốn vì một cái ôm mà khiến cho Hứa Khai có ảo tưởng gì khác, cho nên Tố Tâm đã nói thẳng là cái ôm dành cho bạn bè.

Nhớ tới lúc cô ở biệt thự của Phó Kiến Văn, dù cho Sở Tầm có cởi hết quần áo đứng ở trước mặt Phó Kiến Văn, anh đều từ chối, thậm chí không có cho Sở Tầm một cơ hội ôm anh, trong lòng Tố Tâm bây giờ thực sự rất bất an.

Tố Tâm lại không tự chủ được nghĩ đến Phó Kiến Văn, không phải là bởi vì sợ sệt, mà là tại ý...

"Xin lỗi!" hầu kết Hứa Khai khẽ trượt, trong lòng vẫn còn lưu lại nhiệt độ cùng mùi thơm của Tố Tâm.

Nhưng thân thể anh đã cứng ngắc.

Tố Tâm tận lực để cho sắc mặt của mình nhìn như thường, khom lưng nhặt túi xách trên đất lên, đeo vào.

Tố Tâm mở miệng: "Anh Hứa Khai, chờ anh phẫu thuật xong em với Kiến Văn sẽ trở lại thăm anh, em đi trước..."

"Tố Tố!" Hứa Khai mở miệng gọi Tố Tâm một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi