CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn ngẩn ra, cụp mắt nhìn xem cánh tay tinh tế đang cuốn ở bên hông của mình, khóe môi nhợt nhạt nổi lên ý cười, một chút lửa giận ở trong lòng vừa rồi, giống như bị cánh tay nhỏ trắng nõn của Tố Tâm san bằng

Chỉ là nhìn thấy trên cổ tay phải của Tố Tâm, da thịt nõn nà của cô có chút đỏ, lửa giận trong lòng liền nổi lên

Phó Kiến Văn lôi kéo cánh tay Tố Tâm, muốn kéo ra, nhưng Tố Tâm lại ôm Phó Kiến Văn càng chặt hơn

"Kiến Văn " giọng nói mềm mại êm dịu của Tố Tâm vang lên, mang theo vài phần làm nũng cùng giọng mũi, "Anh dự định cứ không để ý em mãi như vậy sao!"

Phó Kiến Văn không hé răng, nhưng cuối cùng vẫn không tiếp tục kéo ra cánh tay của Tố Tâm ra nữa

Tố Tâm nhớ tới những gì Tạ Tĩnh Tĩnh dậy mình, cô đã từng cho rằng theo cá tính của mình, thì đánh chết cô cũng đều không làm được

Cho đến khi Phó Kiến Văn tức giận, Tố Tâm muốn hạ mình xuống nhận sai cho nên tư thế này, Tố Tâm không nghĩ tới mình có thể làm dễ dàng đến vậy

Đại khái, đúng là bản năng của phụ nữ chính là làm nũng

Mặt Tố Tâm có phần đỏ, tựa ở trên lưng ấm áp của Phó Kiến Văn, cô khẽ mở miệng: "Em biết anh không muốn em đến, nhưng ngày mai anh Hứa Khai phải làm phẫu thuật rồi, sinh tử còn chưa biết, nếu như thật sự em không đến, trong lòng sẽ cảm thấy rất áy náy, em và anh Hứa Khai lớn lên cùng nhau từ nhỏ, không có tình yêu cũng có tình bạn, nhưng hiện tại em cũng không có ý gì khác, anh to lớn như vậy, một mình anh chui vào trái tim em, đã đầy cả rồi, làm sao có thể còn chỗ cho người khác nữa "

Tố Tâm theo không nghĩ tới, bản thân mình có một ngày cũng có thể nói ra những lời buồn nôn như vậy, trái tim cô vì những lời nói đó mà cũng nhảy lên rầm rầm cả rồi

Câu nói kế tiếp, Tố Tâm có phần nói không được

Mặt cô đã đỏ đến mức nhỏ ra máu, cô cắn môi, ngửa đầu nhìn chằm chằm cái ót của Phó Kiến Văn, cánh tay lại dùng sức ôm chặt hơn một chút: "Đừng nóng giận, có được hay không!"

Phát hiện Phó Kiến Văn đang xoa chỗ cổ tay của cô mà vừa nãy bị Hứa Khai cùng mẹ Hứa Khai nắm, Tố Tâm cố ý hơi co tay lại: "Đau"

"Còn biết đau!" rốt cuộc Phó Kiến Văn cũng mở miệng nói, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ, nhưng nghe không ra tâm tình

Tố Tâm được voi đòi tiên, cánh tay vẫn quấn lấy eo của Phó Kiến Văn như trước, sau đó chui qua nách Phó Kiến Văn, chuyển đến đứng ở trước mặt anh, ngước đầu bốn mắt nhìn nhau: "Không tức giận nữa rồi!"

Nhìn xem người phụ nữ trong ngực của mình, Phó Kiến Văn vẫn hai tay bỏ túi, không có ý định ôm cô Màu mắt bình tĩnh

"Anh nói, em tới thăm cậu ta anh sẽ không vui, vậy mà em biết rõ anh sẽ tức giận, nhưng vẫn tới " Phó Kiến Văn không nhanh không chậm mở miệng nói, "Hay là em cảm thấy, nếu như anh tức giận, chỉ cần em dụ dỗ một chút, sau đó liền không có chuyện gì!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi