CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm liếc nhìn Đoàn Đoàn đang nằm sấp ở trên đùi của mình ngủ say sưa, cô lại không đành lòng đánh thức nhóc, cô với một chiếc chăn mỏng đắp lên cho Đoàn Đoàn, trước mắt tất cả đều là hình ảnh con heo nhỏ màu hồng nhạt trên màn hình TV.

8h20" hơn, coi như là chậm, tối 8h20 cũng nên trở về rồi, chờ một chút.

Chỉ là một món ăn để lâu sẽ bị nguội, hâm lại ăn cũng không ngon!

Tố Tâm vừa chờ, vừa nằm dựa lưng vào thành ghế sô pha, trong tai nghe âm thanh của tiếng phim hoạt hình, mơ mơ màng màng cũng ngủ thiếp đi.

...

Đáng lẽ 8 giờ hôm nay là Phó Kiến Văn có thể chạy về đến nhà, nhưng đang chạy xe trên đường, Phó Thanh Tuyền lại gọi một cú điện thoại, gọi Phó Kiến Văn trở về Phó gia.

Không phải vì thứ gì khác, chỉ là bởi vì Phó Thiên Tứ tham gia tiết mục tuyển tú, hôm nay tiết mục được truyền ra, vô tình bị tài xế của Phó Thanh Tuyền nhìn thấy, cho nên trong lúc đưa Phó Thanh Tuyền trở về đã kể hết cho Phó Thanh Tuyền, lần này Phó gia đã loạn thành một đống rồi.

Phó Thanh Tuyền vừa về đến nhà, ông ta đi thẳng vào phòng của Phó Thiên Tứ, thấy trong lồng ngực của Phó Thiên Tứ đang ôm một cái đàn ghi-ta, đang dùng di động để phát trực tiếp nói chuyện với người hâm mộ, trong lúc nhất thời nóng giận, Phó Thanh Tuyền quơ lấy cây gậy đánh golf, muốn đánh chết Phó Thiên Tứ.

Thư kí Tống vì che chở cho Phó Thiên Tứ mà bị đánh lây mấy cái, bị đánh đến nỗi cả người đều đau nhức, có thể thấy được Phó Thanh Tuyền ra tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

Thư Kí Tống cảm thấy không khuyên nổi Phó Thanh Tuyền, cho nên ông vội vàng gọi điện thoại cho Phó Kiến Văn, nói Phó Thanh Tuyền muốn đánh chết Phó Thiên Tứ ai cũng khuyên không được, bảo Phó Kiến Văn nhanh tới đây cứu Phó Thiên Tứ.

Phó Kiến Văn đang trên đường trở về, vốn không muốn đi, nhưng ở trong điện thoại của thư kí Tống lại nghe được tiếng kêu gào thảm thiết của Phó Thiên Tứ, cùng tiếng khóc cầu xin của mẹ Phó Thiên Tứ, nên Phó Kiến Văn không đành lòng...

Từ lúc chuyện của Phó lão phu nhân cùng Phó Thanh Tuyền vỡ lở ra đến bây giờ, Phó Thanh Tuyền đã mua hẳn một trang viên ở ngoại ô và mẹ của Phó Thiên Tứ đã đường hoàng tiến vào ở, Phó Kiến Văn cũng chỉ đến đây có hai lần!

Cúp điện thoại, trợ lý tiểu Lục xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Phó Kiến Văn đang ngồi ở hàng ghế sau, một mặt âm trầm mệt mỏi, tiểu Lục mở miệng hỏi: "Ngài Phó, phải đến trang viên của Phó gia hay là trở về nhà!"

Phó Kiến Văn mỏi mệt nhìn qua dòng xe bên ngoài cửa, ở giữa quảng trường bên cạnh đường dành riêng cho người đi bộ có một cái màn ảnh lớn, trên màn ảnh nhìn thấy Phó Thiên Tứ đang biểu diễn đàn ghi-ta, mắt Phó Thiên Tứ nhắm nhẹ, giọng hát ngâm nga ngọt ngào, đáy lòng Phó Kiến Văn như là được cái gì nhẹ nhàng đốt một cái.

Phó Thiên Tứ ở trên màn ảnh, không còn cái bộ dáng ngông nghênh không sợ trời không sợ đất như bình thường nữa, thay vào đó là bộ mặt thâm tình biểu diễn bài hát, tốt đẹp giống như là thiếu niên từ trong truyện Manga đi ra.

Phó Kiến Văn và Phó Thanh Tuyền bởi vì một Phó Thiên Tứ mà trở nên lúng túng, nhưng Phó Kiến Văn có thể cảm giác được Phó Thiên Tứ luôn có sự ỷ lại không bình thường vào mình.

Nghĩ tới đây, Phó Kiến Văn nhức đầu nhéo nhéo mi tâm, để tiểu Lục quay đầu xe, đi đến trang viên của Phó gia ở ngoại ô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi