CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Thanh Tuyền thở ra một hơi, tiếp tục mắng...

"Đúng... Quả thực đúng là bùn nhão không thể chát tường được! Bình thường lăn lộn khóc lóc om sòm, như vậy thì cũng thôi đi, bây giờ mày còn đi làm con hát để bôi tro chát chấu lên mặt cha mày! Toàn thể tập đoàn sẽ nhìn mày với ánh mắt gì! Nhìn cha mày với ánh mắt gì! Mày đã chà đạp lên cái họ Phó này! Mày không xứng họ Phó!"

Nói xong, Phó Thanh Tuyền lại đánh xuống một gậy...

Phó Thiên Tứ thét chói tai.

Thư ký Tống lo lắng không ngớt, quay đầu lại vội vã giải thích với Phó Kiến Văn: "Tiểu thiếu gia đi tham gia một chương trình ca nhạc, hiện tại mọi người đều biết cho nên mới khiến chủ tịch nổi giận!"

Lúc Phó Thanh Tuyền trở về trang viên của Phó gia, nhận được mấy cuộc điện thoại của đổng sự gọi đến hỏi dò Phó Thanh Tuyền về chuyện của Phó Thiên Tứ!

Dù sao, Phó Thiên Tứ chuẩn bị muốn đi theo con đường minh tinh, hiển nhiên là không thích hợp để kế thừa tập đoàn Khải Đức.

Giữa bầu trời tối đen không có một điểm sáng, nhưng đèn đuốc ở trang viên của Phó gia lại sáng choang, chiếu rọi rõ ràng hô hấp cùng tiếng nói chuyện gấp gáp của thư kí Tống.

"Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa! đánh nữa Thiên Tứ sẽ chết mất!"

Giọng nữ kia tuyệt vọng gào khóc, tiếng nói đều trở nên mơ hồ không rõ.

Ánh mắt của Phó Kiến Văn đảo qua đám người hầu đứng ở cửa sổ sát đất, trong con ngươi lạnh lẽo cứng rắn!

"Đánh chết nó thì vẫn còn có một Phó Kiến Văn, tôi cũng không cần phải lo lắng nhiều như cái thằng nhóc này, đến cùng thì trong thân thể của Phó Kiến Văn cũng chảy dòng máu của Phó gia chúng ta! So với cái thằng ngu xuẩn này càng không giống người của Phó gia hơn!"

Thư ký Tống vừa nghe được lời này, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Phó Kiến Văn, thấy Phó Kiến Văn vẫn giữ vẻ mặt như trước, đáy mắt không có một chút biến hoá nào.

Phó Thanh Tuyền vừa dứt lời, liền nghe đến tiếng nói nhu nhược bỗng chuyển sang sắc bén của mẹ Phó Thiên Tứ: "Ông còn có Phó Kiến Văn, nhưng đời tôi cũng chỉ có một đứa con trai là Thiên Tứ! Ông muốn đánh chết Thiên Tứ, vậy thì đánh chết tôi trước đi!"

"Tôi chính là bùn nhão không dính lên tường được thì làm sao vậy!" Phó Thiên Tứ gào khóc khàn cả giọng, "Cái đống bùn nhão này cũng chính là do ông sinh! Có bản lĩnh thì ông đừng cùng mẹ sinh ra tôi! Tôi cầu ông sinh ra tôi chắc! Ông cho rằng tôi muốn làm con trai của ông! Tôi căn bản cũng không thèm! ông chê tôi làm ông mất mặt thì ông đừng muốn tôi! Ông cho rằng tôi muốn được gọi là Phó Thiên Tứ! tôi vốn là Lô Thiên Tứ! Là ông bắt tôi là Phó Thiên Tứ! Tôi một chút đều không thèm khát thậm chí còn căm ghét! Buồn nôn! Ông cho rằng cho tôi họ Phó chính là ban ân cho tôi sao! Ai mà thèm ông để họ làm con trai của ông đi! cái họ Phó này ở trong mắt tôi ngay cả cứt chó cũng không bằng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi