CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn trói tay Tố Tâm ra sau gáy, nhẹ nhàng mân mê đôi môi nhỏ nhắn. Anh dùng lưỡi cạy nhẹ hàm răng cô, hai đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy nhau dây dưa không dứt.

Tố Tâm không có đề phòng, bị Phó Kiến Văn ôm lấy, nhẹ nhàng dây dưa làm gò má cô ửng hồng.

Bởi vì căng thẳng, các giác quan của cô đặc biệt nhậy cảm, vị của nước bọt làm cô tê dại.

Như này có bị tính là cưỡng bức trái phép không, mọi thứ đều làm cô hoang mang.

Tố Tâm đầu óc loạn cả lên, trái tim đập thình thịch.

Bởi vì bị Phó Kiến Văn hôn, sống lưng cứng nhắc có phần rung động càng khiến cô sợ hãi.

Trước khi đến đây cô đã tự hứa không được để bản thân rung động, nhưng lúc này bị Phó Kiến Văn ôm, cô căn bản không thể dời khỏi, rõ ràng chính là bản thân chủ động trước mà giờ người giơ vũ khí đầu hàng lại là cô.

Phó Kiến Văn hai con mắt nheo lại, thấy Tố Tâm sắc mặt đỏ chót... Đôi mắt mê ly, bàn tay anh theo sống lưng cô trượt xuống, đem nàng áp sát vào thân thể mình, một cảm giác mềm mại khiến anh không thể kiềm chế được.

Vốn là Phó Kiến Văn cầu mà không được, mà lúc này đây, trước mặt hắn lại là người con gái mềm mại, dáng dấp nóng bỏng. Thử hỏi thằng đàn ông nào không động tình, huống chi hắn cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường.

Tố Tâm giãy giụa muốn phản kháng, đôi tay nhỏ nhắn ngăn Phó Kiến Văn áp sát hơn nữa, vật cứng ở dưới chạm vào da cô nóng bỏng...

Tố Tâm yếu ớt chặn lại nhưng Phó Kiến Văn cũng nhận ra được cô đang phản kháng. Anh buông Tố Tâm ra, hô hấp có phần nặng nhọc.

"Hối hận!" Phó Kiến Văn hỏi.

Hai chữ, Tố Tâm theo bản năng nắm chặt cổ áo.

Phó Kiến Văn như hiểu ra. Từ trước tới nay anh chưa từng miễn cưỡng phụ nữ. Đối với Tố Tâm, tình dục là thứ mới mẻ nhưng đối với anh - không hẳn vậy. Anh buông cô ra, xem như chưa xảy ra chuyện gì.

Sợ phát sinh, lại sợ không phát sinh.

Càng nghĩ Tố Tâm càng đưa mình vào ngõ cụt, đôi mắt đã có chút ươn ướt, cúi đầu không nói.

Phó Kiến Văn nhìn cử chỉ của cô, thầm nghĩ cô đã đáp ứng sẽ thay thế Hạ Hàm Yên.

Hoặc là... Tố Tâm đã chủ động đưa tới cửa, anh đương nhiên phải nhận lấy

Tố Tâm muốn hỏi, dây thần kinh xấu hổ lại không cho phép.

"Đừng nóng vội..." Phó Kiến Văn kiên trì dụ dỗ, âm thanh khàn khàn gợi cảm có phần xoa dịu cô.,

Phó Kiến Văn nhẹ nhàng nói ở bên tai, trêu chọc đến nỗi xiêm y trong tay Tố Tâm bị vò nát từ lúc nào.

...

Tố tâm mơ một giấc mơ, trong mơ... Hứa Khai trở về rồi.

Vẫn bộ âu phục quen thuộc, khoé mắt ấy, lông mày ấy cô dù có nhắm mắt lại cũng có thể thấy. Anh đứng trước cửa nhà cô, cảm ơn cô.... cảm ơn vì cô đã giúp anh giữ được người phụ nữ anh yêu.

Gió lớn đến mức làm cho nước mắt Tố Tâm rơi, rõ ràng là cô nên vui, nhưng thâm tâm lại đau tới mức như bị người khác khoét đi một khối thịt lớn.

Cô đứng yên tại chỗ, nhìn Hứa Khai rời đi, nhìn anh vui vẻ hạnh phúc đi tìm người phụ nữ anh yêu.

Bên tai truyền đến tiếng nước róc rách, Tố Tâm mới dần dần tỉnh lại.

Căn phòng xa lạ, giường ngủ xa lạ... ngay cả chiếc gối xa lạ cũng bị một mảng ướt đẫm.

Bên trong phòng Phó Kiến Văn đang tắm, Tố Tâm ngồi dậy... Nhìn xuống giường thấy quần áo vương vãi khắp nơi, cô không biết tối hôm qua đã cùng Phó Kiến Văn đã bắt đầu như thế nào.

Vẫn là Phó Kiến Văn mạnh mẽ khiến cô không thể chống cự hay bởi cô quá yêu Hứa Khai khiến cô buông xuôi để Phó Kiến Văn muốn làm gì thì làm

Tố Tâm run rẩy xuống giường, nhặt lên quần áo không phải của mình, phủ kín lấy người.

Vốn định thừa dịp Phó Kiến Văn đang tắm mau chóng trốn thoát, nhưng vừa nghĩ tới...Vẫn nên đợi Phó Kiến Văn nói rằng anh sẽ không kết hôn cùng Hạ Hàm Yên nữa.

Tố Tâm yên lặng chờ đợi...

Làm đều làm rồi, còn sợ cái gì mà không giám đối mặt!

...

Phó Kiến văn từ trong phòng tắm đi ra, giường lớn đã được Tố Tâm dọn dẹp gọn gàng.

Bên tai truyền đến thanh âm nóng bỏng, Phó Kiến Văn nói: "Hạ Hàm Yên đi tìm cô?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi