CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Bốn mắt nhìn nhau, Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nhìn khiến nội tâm hoảng loạn, thấp thỏm trong lòng.

Tố Tâm không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô nhìn về phía chén trà còn đang toả khói nghi ngút, sợ bị Phó Kiến Văn nhìn ra cô đang khiếp sợ, lại giả vờ trấn định đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Phó Kiến Văn.

Điều chỉnh tâm tình sau đó muốn để cho Phó Kiến Văn đi ra phòng khách, cô đem nước trà vòng qua người anh đi ra.

Nhưng mới vừa rồi bị Phó Kiến Văn hôn kịch liệt như vậy, lời ngon ý ngọt Tố Tâm không thể nào có thể nói với anh được... cô thực sự không thể nói ra được.

Hai người giằng co không xong, toàn thân Tố Tâm vô cùng quẫn bách.

Tố Tâm không am hiểu lắm trong việc xử lý quan hệ nam nữ, càng đừng nói đến phải đối mặt với một người đàn ông mưu mô như Phó Kiến Văn.

Điện thoại của Phó Kiến Văn đúng lúc vang lên.

"Alo..."

Phó Kiến Văn nhận điện thoại, nhấc chân đi về phía phòng khách.

Phó Kiến Văn rời khỏi nhà bếp, khiến nhà bếp rộng rãi không ít, kể cả tâm tư của Tố Tâm cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng khách truyền đến tiếng nói ôn nhu của Phó Kiến Văn, Tố Tâm nghe ra đầu bên kia điện thoại chính là Đoàn Đoàn.

Đại khái là bánh bao nhỏ ở cùng dì Lý buổi tối ở bệnh viện có chút không quen, đang muốn trở về rồi.

"Bác sĩ yêu cầu phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát, con đã không phải là một đứa trẻ một hai tuổi nữa, phải biết nghe lời bác sĩ."

Tố Tâm đem cây lau nhà cất đi rồi vào phòng rửa tay, rửa tay đi ra thấy Phó Kiến Văn còn đứng ở sân thượng động viên Đoàn Đoàn, kéo cửa mở ra, có thể nghe được thanh âm của anh đều là nhu hoà, nhưng lời nói lại không giống như là đang dỗ trẻ con.

Đợi Phó Kiến Văn cúp điện thoại trở về, thấy Tố Tâm cầm chén trà xanh đang chờ mình.

Ánh đèn toả ra màu sắc ấm áp, gương mặt Tố Tâm điềm tĩnh ngũ quan tinh xảo, phần gáy lộ ra độ cong tinh tế ưu mỹ, cô đưa tay đem trà xanh nâng về phía Phó Kiến Văn, dáng vẻ rõ ràng chính là hạ lệnh đuổi khách.

"Nơi này của tôi lá trà không tính quá tốt, hơn nữa anh Phó bận rộn như vậy, hẳn không có thời gian ở chỗ này của tôi đợi trà nguội rồi mới uống."

Phó Kiến Văn liếc mắt nhìn Tố Tâm nghĩ một đằng nói một nẻo, không hé răng.

Theo lý mà nói, lúc này Tố Tâm hẳn là phải cầm cây lau nhà khua tay múa chân đuổi anh ra khỏi nhà mới đúng.

Nhưng là, cô bị Phó Kiến Văn hôn có phản ứng mà cảm thấy chột dạ, không có cách nào ở trước mặt anh làm ra phản ứng quá kích động.

Còn nữa, đối mặt với một người đàn ông dày dặn kinh nghiệm như Phó Kiến Văn, Tố Tâm bản năng kinh sợ.

Phó Kiến Văn ra đời nhiều năm không giận tự uy, khí thế trầm ổn thuần thục mà ở cái tuổi này của Tố Tâm chưa từng trải qua nên chưa thể nào biết được.

Đối mặt với lòng dạ thâm hậu của Phó Kiến Văn, Tố Tâm trong tiềm thức cảm thấy sự khôn vặt của cô đều bị anh nhìn thấu, bất kể nói gì làm thì thì đến cuối cùng người chịu thiệt chính là cô.

Tố Tâm hạ lệnh đuổi khách tương đối thông minh,, người bình thường hẳn là uống xong trà liền rời đi, nhưng đứng trước mặt cô đây không phải người bình thường, mà chính là Phó Kiến Văn.

Phó Kiến Văn quét mắt nhìn Tố Tâm giơ trà, dáng vẻ đường hoàng nhìn lại cô, không nhanh không chậm mở miệng nói, thanh âm thâm trầm:“Vừa rồi hôn, không phải em cũng rất có cảm giác sao?."

Tố Tâm bị Phó Kiến Văn nói ra câu này, gương mặt liền đỏ chót, tay cầm trà không tự chủ nắm chặt, hối hận vừa nãy không cầm trà giội lên mặt người đàn ông này.

Cảm giác xấu hổ cuốn lấy cô.

Phẫn nộ là vì lời nói của Phó Kiến Văn chọt trúng nội tâm của cô, phẫn nộ cùng xấu hổ tất cả đều là bắt nguồn từ chính bản thân mình.

Không có cách nào phát tác với Phó Kiến Văn, oan ức trong lòng tích tụ, đỏ cả vành mắt, nhưng vẫn là quật cường trừng lên với anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi