CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm rút tay của mình ra khỏi tay của Lục Khinh Lệ: "Tôi cùng Lục tiểu thư có vẻ như cũng không có gì để nói..."

"Tố Tâm!" Lục Khinh Lệ nhỏ giọng, "Nếu như hôm nay cô đi rồi, không đến một giờ nữa thì sự thật về thân thế của Đoàn Đoàn sẽ lộ ra ánh sáng trước mặt người khác, cô có tin hay không!"

Tố Tâm nghe nói như thế, nội tâm đột nhiên sinh ra mấy phần phản cảm, trước đó trong lòng Tố Tâm ít nhiều còn sót lại một chút đồng tình cùng thương cảm đối với Lục Khinh Lệ, bây giờ đã biến mất không thấy bóng dáng

"Lời này của Lục tiểu thư lời khiến tôi nghe không hiểu rồi, cô có thể làm lộ ra ánh sáng thân thế gì của Đoàn Đoàn cơ! Chính là Đoàn Đoàn không phải con trai của Kiến Văn mà là của người khác!" Tố Tâm cố gắng giữ giọng nói của đạt tới mức độ không cho người khác nắm lấy điểm yếu, "Thực sự là buồn cười đến cực điểm!"

Lục Khinh Lệ không có phát hiện ra ý đồ của Tố Tâm, cô ta nhỏ giọng nói: "Kỳ thực cô thừa nhận cô là mẹ của Đoàn Đoàn căn bản chính là vì lấy lòng Phó Kiến Văn, cô căn bản cũng không yêu Đoàn Đoàn có đúng hay không!"

"Lục tiểu thư..." Tố Tâm xoay người nhìn qua Lục Khinh Lệ, ung dung thong thả từ trong túi xách lấy ra một cái khẩu trang, cười nói, "sức chiến đấu của Lục tiểu thư, không khỏi có chút quá làm cho tôi coi khinh, cũng hơi buồn cười một chút, dùng Đoàn Đoàn đến uy hiếp sao! Ngoài ra cô còn có thể dùng thủ đoạn gì! Đem lời nói trắng ra... Hôm nay coi như là tôi thật sự cứ đi như thế, cô liền thật sự dám bịa đặt Đoàn Đoàn không phải là con của Kiến Văn sao! Cô không dám... Bởi vì cô sợ Phó Kiến Văn!"

Lời nói đủ để cho Lục Khinh Lệ có thể nghe rõ, nhưng người ngoài cuộc sợ là nghe không rõ...

Bởi vì, Đoàn Đoàn không phải là đứa trẻ của Tố Tâm cũng không phải là đứa trẻ của Phó Kiến Văn!

Lục Khinh Lệ cắn chặt hàm răng, nhìn qua Tố Tâm, sự bình tĩnh lúc đầu của cô ta đã biến mất: "Tôi chỉ nói ra sự thật mà thôi, tôi có cái gì để sợ!"

"Vậy cô cứ việc đi công bố cái gọi là sự thật của cô đi, không cần đến chào hỏi tôi!" Tố Tâm nhẹ nhàng nói.

"Tố Tâm!"

Lục Khinh Lệ phẫn nộ đứng dậy, dẫn tới những người ngồi ở các bàn xung quanh đều nhìn về hướng hai người nhìn tới.

Tố Tâm ung dung thong thả mang theo khẩu trang, đem điện thoại di động đặt vào trong túi xách mới nói: "Sở Tầm là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, cô ta cũng yêu thích Kiến Văn, cô ta còn có thể để cho tôi rời khỏi công việc của mình, cũng có thể đóng băng công việc của, nhưng cô có thể làm gì chứ! Cô như vậy không hề có lực uy hiếp đối với tôi!"

Tròng mắt Tố Tâm tất cả đều là xem thường: "Trước đó tôi luôn cảm thấy đáng thương cho hoàn cảnh của cô, nhưng bây giờ... Tôi lại xem thường cô, thủ đoạn của cô thâm độc đến nỗi lấy cả một đứa trẻ ra để đe doạ người khác!"

Tố Tâm đi qua quầy lễ tân, cô mơ hồ nghe được hai nhân viên của quán cà phê đang nhỏ giọng nói chuyện bàn luận về Phó Kiến Văn!

****

Mọi người thấy Tố Tâm đáp trả có hay không nào?

Hãy cùng like và bỏ phiếu cho Shu để cùng đón đọc chương tiếp theo nha

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi