Đường Tranh đưa tay hỗ trợ ngăn cản thang máy, thấy Phó Kiến Văn một tay ôm Đoàn Đoàn, một tay dắt theo Tố Tâm từ trong thang máy đi ra, lại xem Sở Tầm nắm chặt giỏ xách theo ở phía sau, không nhịn được mở miệng...
"Sở tiểu thư thực sự là thiện tâm, con nhà ai bị thương đều hống hống muốn đi xem! Quay đầu lại tôi cần phải nói với Lục Tân Nam một chút, Tiểu Đường Quả nằm viện mà cậu ta chỉ biết lo cho Tiểu Bạch... Cậu ta còn nói trẻ con đánh nhau có cái gì đáng để nhìn! Đúng là không có lương tâm! Vẫn là Đoàn Đoàn của chúng ta tốt... Biết Tiểu Đường Quả nhập viện rồi, còn bảo chị dâu mang đồ ăn Tiểu Đường Quả thích đến thăm!"
"Chính là Bạch Hiểu Niên..." Tố Tâm sửa lại lời của Đường Tranh.
Trước đó Đường Tranh mượn danh nghĩa nhà đầu tư để làm khó Tố Tâm, Tố Tâm cũng biết miệng Đường Tranh có bao nhiêu lợi hại, lại hay ở cùng một chỗ với Lục Tân Nam, làm sao có thể không lợi hại!
Này cũng không cần Tố Tâm mở miệng nói cái gì, Tố Tâm chỉ cảm thấy sức chiến đấu của Đường Tranh đã đủ hạ gục Sở Tầm rồi, quả thực như Phó Kiến Văn mới chính là chồng của anh ta vậy!
Sở Tầm vốn chỉ muốn, bất kể như thế nào cô ta chỉ là muốn đến xem con gái của Đường Tranh, không nghĩ tới Đường Tranh lại không nói đạo lý như vậy. Đưa tay đánh người còn tươi cười, không nghĩ tới Đường Tranh thực sự là một chút mặt mũi đều không cho Sở Tầm.
Lời này rõ ràng liền nói, Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn lại đây, là vì Đoàn Đoàn muốn tới xem Tiểu Đường Quả! Ngay cả bạn tốt của Đường Tranh là Lục Tân Nam đều không có đến thăm Tiểu Đường Quả nhà bọn họ, Sở Tầm lại ở chỗ này vội vàng lên như thế làm gì.
Nhưng Sở Tầm lời đã nói ra ngoài, cũng không thể lại quay đầu lại được nữa rồi, chỉ có thể kiên trì đi theo mấy người vào trong phòng bệnh, nhưng túi xách trong tay Sở Tầm cùn sắp bị cô ta bóp nát đến nơi rồi...
Tuy rằng không có quen biết nhiều gì với Đường Tranh, nhưng đến cùng cũng từng ngồi ăn cơm chung một cái bàn, khi người khác chế nhạo cô ta Đường Tranh còn ra mặt thay cô ta nói chuyện, Sở Tầm còn tưởng rằng giữa hai bọn họ ít nhiều cũng có mấy phần giao tình, làm sao cô ta nghĩ tới Đường Tranh nói chuyện lại không nể mặt mũi như thế.
Sở Tầm mất mặt, nhưng tốt xấu có thể ổn được, đi theo sau lưng Phó Kiến Văn đến xem Tiểu Đường Quả, không có nửa đường lộn ngược lại.
Chỉ là, Sở Tầm ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy Phó Kiến Văn một tay ôm Đoàn Đoàn, một tay sít sao dắt theo Tố Tâm, trong lòng liền như bị kim đâm.
Tố Tâm luôn cảm thấy bị người nhìn chằm chằm sau gáy, cảm giác không dễ chịu, cô dùng sức nhéo nhéo bàn tay lớn của Phó Kiến Văn, Phó Kiến Văn lại cầm ngược trở lại, không chỉ dùng sức nhéo nhéo, ngón cái còn không ngừng xoa xoa tay Tố Tâm.
Tuy rằng kết hôn cùng Phó Kiến Văn cũng không bao lâu, nhưng Tố Tâm cũng biết, Phó Kiến Văn là đang cố ý muốn bỏ qua Sở Tầm.
Tố Tâm không hé răng, đi theo Phó Kiến Văn đến thăm Tiểu Đường Quả.
Đường Tranh không có giới thiệu Sở Tầm, Vưu Nại Nại cũng không có hỏi tới, Sở Tầm đứng ở nơi đó liền có vẻ lúng túng...
Tố Tâm thấy Vưu Nại Nại liếc nhìn Sở Tầm, ánh mắt lại tự đánh giá, tựa hồ có ý hỏi dò, nhưng Tố Tâm cũng không phải thánh mẫu để giới thiệu Sở Tầm cho Vưu Nại Nại, Phó Kiến Văn, Đường Tranh trước sau cũng đều không cho Sở Tầm mặt mũi, vậy thì dựa vào cái gì cô lại muốn cho kẻ thứ ba một cái mặt mũi.
Không biết là do chuyện công việc cùng Lục Khinh Lệ hay là làm sao mà Tố Tâm cảm giác tính tình của mình ngày càng nóng nảy. (ghen đó chị Tâm)
Tố Tâm cười cười với Vưu Nại Nại, cũng không nói gì.
********
Tiểu Đường Quả không ngược Sở Tầm đâu mà chuẩn bị ngược Đường Tranh nè!