CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Lời này Tố Tâm nghe vô cùng uất ức, gật gật đầu.

"Tingggg -- "

Thang máy vừa đến, Phó Kiến Văn dắt theo Tố Tâm và ôm Đoàn Đoàn đi ra, Sở Tầm theo sau lưng chau mày không biết đang suy nghĩ gì.

Cổng bệnh viện, Phó Kiến Văn bàn giao cho chú Hồ nói đưa Sở tiểu thư về nhà an toàn, lại lễ phép nói với Sở Tầm: "Chúng tôi đi trước!"

Sở Tầm gật gật đầu, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Phó Kiến Văn dắt tay nhau ôm theo Đoàn Đoàn rời đi, trong lòng bất ổn.

...

"Tống Hiểu nói cô ấy định đặt phòng riêng ở Đêm Cung, nói là muốn đi tụ họp một chút, Tiểu Bạch bây giờ còn nằm viện, khả năng không qua được, anh nghĩ đi không! Không muốn đi cứ nói với em, để em hẹn cô ấy sang ngày khác anh đến sau, đợi đến khi Tiểu Bạch xuất viện sau đó bảo cô ấy mang theo Lục Tân Nam, chúng ta cùng nhau tụ họp."

Trên xe, Tố Tâm xem tin nhắn trong điện thoại di động, nghiêng đầu hỏi Phó Kiến Văn đang lái xe.

Một nơi như Đêm Cung, kỳ thực Tố Tâm một chút cũng không muốn mang Đoàn Đoàn đi, chỉ là Tống Hiểu nhắn tin tới nói tối hôm nay hãy mang theo Phó Kiến Văn đến, Tố Tâm mới nói một câu như vậy.

Phó Kiến Văn lái xe trên con đường này để về nhà vừa vặn đi ngang qua Đêm Cung, Phó Kiến Văn xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Đoàn Đoàn đang ngoan ngoãn thắt dây an toàn ngồi ở hàng ghế sau, hỏi Tố Tâm: "Đoạn đường này anh thấy em không ngừng có tin nhắn, có phải là bạn của em một mực khuyên chuyện quá khứ của em!"

Phó Kiến Văn biết Tố Tâm không muốn mang Đoàn Đoàn đi qua đó, lại thấy Tố Tâm bởi vì tin nhắn của bạn mà khó xử, anh nói: "Anh đưa em đến Đêm Cung trước, anh đưa Đoàn Đoàn trở về dàn xếp tốt sẽ đến!"

Tố Tâm quay đầu nhìn về phía Đoàn Đoàn đang ngồi dựa vào ghế sau, tay nhỏ của Đoàn Đoàn lôi kéo đai an toàn, mắt to đen nhánh nhìn qua Tố Tâm, đối với Tố Tâm lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

"Đoàn Đoàn, tối hôm nay mẹ có hẹn cùng bạn cũ, con cùng ba ba trở lại, tối hôm nay đi ngủ sớm nha!" Tố Tâm thăm dò hỏi Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn không có một chút nào không thích, dùng sức gật gật đầu, sau đó không biết nghĩ tới điều gì lỗ tai nhỏ đều đỏ lên, nhóc cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, dùng bàn tay nhỏ nhéo nhéo tai mình, sau đó ngẩng đầu lên dùng ánh mắt chờ đợi nhìn qua Tố Tâm: "Mẹ..."

“Ừ!" Tố Tâm gật đầu, đối với Đoàn Đoàn Tố Tâm đều kiên trì đến kì lạ.

Đoàn Đoàn đột nhiên cúi đầu, các ngón tay xoắn lại cùng nhau, xấu hổ mở miệng: "Mẹ, hôn một chút!"

Tố Tâm ngẩn ra...

Đoàn Đoàn liền ngẩng đầu lên nhìn qua Tố Tâm: "Muốn... Mẹ! Hôn... một ít..."

Nói xong, Đoàn Đoàn còn ra dấu tư thế một cái một chút xíu, sau đó giơ khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng lên, cái dáng vẻ manh nha khiến người khác bó tay rồi.

Tố Tâm nghĩ tới buổi sáng sớm nay trước khi Đoàn Đoàn đi nhà trẻ, nhóc lén lút đem khuôn mặt nhỏ bé của nhóc tiến đến miệng mình, trong lòng một mảnh ấm áp hoà thuận vui vẻ.

Đoàn Đoàn đều là có thể khiến cho Tố Tâm vui vẻ, hóa giải buồn phiền trong lòng của cô.

Phó Kiến Văn xuyên qua kính chiếu hậu liếc nhìn Đoàn Đoàn, nhìn thấy gương mặt nhỏ đầy trông mong của nhóc, hỏi một câu: "Tại sao con không bảo ba ba hôn con một cái!"

Đoàn Đoàn suy nghĩ một chút, nghiêm trang trả lời: "Ba ba đánh!"

Râu mép của ba ba đánh đánh, không mịn màng giống như mẹ...

Phó Kiến Văn: "..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi