CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Trong lòng Tố Tâm nén giận không lên tiếng, cô muốn rút cổ tay của mình về, đỏ cả vành mắt. 

Phó Kiến Văn gắt gao nắm chặt tay của Tố Tâm, nhất định không cho cô rút ra, giọng nói cũng nhu hòa hơn rất nhiều: "Cái gì ở trong lòng anh cũng không quan trọng bằng an toàn của em, về sau nghe phải những lời nói như thế, em coi như không nghe thấy là tốt rồi..." 

"Vậy sao anh cũng không coi chuyện trên Internet của em coi như không tồn tại, dù sao em cũng không để ý!" Tố Tâm ngẩng đầu lên nói với Phó Kiến Văn một câu. 

Câu này quả thực khiến cho lồng ngực của Phó Kiến Văn đau nhức. 

Lông mày anh tuấn của Phó Kiến Văn nhăn lại với nhau: "Anh là đàn ông! Bảo vệ người phụ nữ của mình là chuyện đương nhiên!" 

"Em là phụ nữ! Dựa vào cái gì mà có thể đứng không nhìn xem người đàn ông của mình bị loại người kia mắng! Vì sao em không thể vì bảo vệ tôn nghiêm cho người đàn ông của mình mà đánh người! Đánh không lại thì thế nào! Đây là ở địa bàn của đêm cung! Em cũng không tin những người quản chế của đêm cung chỉ là hư danh, nếu như bọn họ thật sự dám để cho em bị đánh ở nơi này! Ngày mai em liền dám tuôn ra đêm cung không như những gì mọi người truyền tụng! Bằng vào độ nổi tiếng bây giờ của em, em cũng không tin đêm cung dám!" 

Tố Tâm rất ít khi cường thế như thế, miệng lưỡi lưu loát như thế. 

Hôm nay tích một ngày hỏa, thêm vào bị Phó Kiến Văn mắng, đầu óc của Tố Tâm đều không bình tĩnh rồi. 

Phó Kiến Văn: "..." 

Nhìn xem lồng ngực của Tố Tâm phập phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng, Phó Kiến Văn làm sao có thể tiếp tục to tiếng với Tố Tâm nữa... Nói đêm cung không như những gì được truyền tụng, hay là tại ở sau lưng có người chọc vào chồng của cô! 

Đêm cung này, ở bề ngoài tuy rằng không có nửa xu quan hệ với Phó Kiến Văn... 

Nhưng thực sự, đây là địa bàn của anh! 

Phó Kiến Văn không thể không thừa nhận, một câu kia của Tố Tâm... Vì sao em không thể vì bảo vệ tôn nghiêm cho người đàn ông của mình mà động thủ đánh người! đã thành công lấy lòng Phó Kiến Văn. 

Sự tức giận của Phó Kiến Văn vốn là vì cổ tay đã đỏ bừng của Tố Tâm mà giảm xuống hơn một nửa, vào lúc này lại thêm một viên kẹo ngọt, Phó Kiến Văn không thể làm gì khác đành thở dài một hơi: "Tôn nghiêm của anh đối với em quan trọng như vậy sao!" 

Tố Tâm trừng Phó Kiến Văn: "Không quan trọng! Cho nên về sau người khác mắng anh, em nhất định cũng giống người khác cùng nhau mắng anh!" 

Được bộ dáng này của Tố Tâm chọc cười, Phó Kiến Văn thật sự rất ít thấy Tố Tâm tức đến nổ phổi như vậy bao giờ, anh cảm thấy cô rất đáng yêu! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi