CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Mắt Tố Nhiên đỏ ngàu, từ khi quản gia đưa mẹ vào phòng bệnh cô ta vẫn luôn ngồi ở đây, vẫn chưa hoàn hồn, cô ta định nổi giận với Tố Tâm nhưng khi nhìn đến người đi cùng cô chính là Phó Kiến Văn khí thế bức người. những câu nói kia một chữ cũng không nói ra được.

"Phòng 1 tầng 8..." Tố Nhiên nói xong, điệu bộ chán ghét, không muốn nói nhiều hơn một chữ với Tố Tâm.

Buông tay Tố Nhiên ra, Tố Tâm chạy về hướng thang máy.

...

Trong thang máy vừa tới, Tố Tâm nhìn thấy quản gia mang theo bình giữ nhiệt từ phòng bệnh đi ra.

"Bác Mục!"

Tố Tâm kêu một tiếng, chạy tới.

"Tiểu thư, cô tới rồi!" Đôi mắt của quản gia mục khó nén được mừng rỡ.

Nhìn thấy Phó Kiến Văn đằng sau lưng. Quản gia Mục liền nghĩ tới hôm qua lúc ở trên bàn ăn, Lương Mộ Lan nói tới Tố Tâm đã kết hôn khiến ông quan sát Phó Kiến Văn kĩ hơn, sau đó hướng về phía anh gật đầu một cái.

Bác Mục ở Tố gia nhiều năm, cũng coi như là có mắt nhìn người, nhìn lên Phó Kiến Văn tuổi không lớn lắm, mặt mày thâm thúy, một thân tây trang giày da, trên người khí chất thuần thục trầm ổn, so với thiếu gia Tố Nguyên thì cùng là một hạng người.

Mục quản gia không khỏi đem Phó Kiến Văn cùng Tố Nguyên đặt ở cùng một chỗ so sánh, trong lúc nhất thời không biết bên nào hơn bên nào.

"Mẹ con thế nào rồi?"

Tố Tâm đứng ở cửa vào hỏi dò, cô không biết Lương Mộ Lan có bị thương nặng hay không, cần phải hỏi để chuẩn bị trước tâm lý.

"Bác sĩ nói đã không còn gì đáng ngại, chỉ có điều vết thương trên cánh tay tương đối dài, phải khâu hai mươi tám mũi, trên đầu cũng khâu ba mũi, chụp CT tạm thời chưa có kết quả, nhưng bác sĩ có nói phu nhân lúc rơi xuống không có bị hôn mê, sẽ không có vấn đề gì lớn."

Trái tim Tố Tâm đang treo nơi cuống họng giờ mới được hạ xuống, mới phát hiện hai chân như nhũn ra.

"Mẹ tỉnh rồi sao?"

Mục quản gia gật đầu, xoay người giúp Tố Tâm mở cửa phòng bệnh ra, trước tiên đi vào nói với Lương Mộ Lan: "Phu nhân, tiểu thư cùng chồng của cô ấy đến rồi."

Vừa nghe từ chồng này, Tố Tâm trong lòng cảm thấy không dễ chịu, cô nhanh chóng tới xem Lương Mộ Lan, không giải thích.

Lương Mộ Lan đang dựa ở giường bệnh nhận điện thoại của con trai mới vừa từ máy bay xuống, nói: "Không có chuyện gì thì mẹ cúp máy đây, con có việc thì cứ làm đi, không cần trở về, Tố Tố đến rồi, một lát nữa chúng ta nói chuyện sau..."

Nhìn thấy Lương Mộ Lan không phải giống trong tưởng tượng của mình, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vành mắt lại không tự chủ được đỏ lên.

"Các con sao lại tới đây!" Lương Mộ Lan không muốn để cho Tố Tâm lo lắng liền mỉm cười, vết thương trên mặt bị kéo ra, có chút đau.

Tố Tâm thả túi sách xuống, quay đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn: "Cám ơn anh đã đưa tôi tới đây..."

Tố Tâm không có lương tâm liền hạ lệnh đuổi khách, Phó Kiến Văn đưa cô tới đây, một chén nước đều chưa được uống, đã bị Tố Tâm đuổi đi.

Thấy cặp mắt đen nháy cao thâm của Phó Kiến Văn nhìn mình, Tố Tâm đột nhiên chột dạ, tai không tự chủ đã đỏ chót.

Phó Kiến Văn lướt qua Tố Tâm, nói với Lương Mộ Lan vài câu, rồi theo quản gia cùng rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Tố Tâm cùng Lương Mộ Lan.

Tố Tâm cầm bình giữ nhiệt vừa nãy Mục quản gia cầm: "Con đi lấy nước nóng."

Lương Mộ Lan không hé răng, bà biết trong lòng Tố Tâm không dễ chịu...

Trong phòng lấy nước.

Tố Tâm đem bình giữ nhiệt đặt dưới máy nước nóng, mũi lại đau xót lợi hại.

Rõ ràng cô đã hạ quyết tâm cùng Tố gia từ nay về sau không liên quan, vậy mà vừa nghe thấy Lương Mộ Lan gặp chuyện, cô vẫn là hận không thể lắp thêm cánh để bay đến bên người bà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi