CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Mục Mạn Đồng không biết mình có có thể có cái cơ hội... Trở thành người con gái mà Phó Thiên Tứ ưa thích hay không.

Bất luận như thế nào, Mục Mạn Đồng muốn tranh thủ thử một lần...

Đây là lần đầu tiên qua bao nhiêu năm như vậy, Mục Mạn Đồng muốn vì một chuyện mà cố gắng một chút.

Cho nên Mục Mạn Đồng đã đồng ý đính hôn, đi tới trang viên của Phó gia.

Lư Thanh Mai cứ việc không yên lòng để cho Phó Thiên Tứ một mình nói chuyện phiếm cùng Mục Mạn Đồng!

Nhưng hôm nay những thứ Mục Mạn Đồng nhìn điều bất thường đã đủ nhiều, Lư Thanh Mai chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Trước khi đi, Lư Thanh Mai quay đầu căn dặn Phó Thiên Tứ: "Nhớ rõ ăn một chút điểm tâm, uống một chút sữa bò!"

Trong lời nói cũng có ý ngầm cảnh cáo Phó Thiên Tứ không nên nói chuyện lung tung.

Phó Thiên Tứ không có hé răng, quay đầu đi.

Người vú nuôi sau lưng Mục Mạn Đồng liếc nhìn bóng lưng của Lư Thanh Mai, mơ hồ có thể suy đoán ra hai mẹ con này đại khái là giận dỗi.

Bà ta hi vọng không phải là bởi vì chuyện đính hôn của Phó Thiên Tứ cùng Mục Mạn Đồng, bà ta đã nhìn Mục Mạn Đồng lớn lên từ nhỏ đến lớn, có thể nói Mục Mạn Đồng không khác gì con gái ruột thịt của bà ta, người trước thường nói nói, không ai hiểu con gái bằng mẹ, bà ta biết Mục Mạn Đồng đã thích Phó Thiên Tứ rồi.

Lư Thanh Mai đứng ở cửa vào, cười cười với Mục Mạn Đồng sau đó đem cửa kéo ra to hơn: "Con vào đi!"

Mục Mạn Đồng gật đầu, người vú nuôi đem Mục Mạn Đồng đẩy vào.

"Dì Nguc cũng ra ngoài đi, con muốn tâm sự cùng Thiên Tứ một chút..."

Lời này của Mục Mạn Đồng đúng là muốn nói với dì Ngữ, cũng là muốn nói với Lư Thanh Mai.

"Được! Dì đứng ở cửa vào, tiểu thư nói chuyện xong liền gọi dì!"

Người vú nuôi kia nói xong cười cười đối với Lư Thanh Mai, cung kính mời Lư Thanh Mai đi ra cửa trước, bà ta theo sát phía sau, thay hai đóng cửa lại.

Bên trong căn phòng đã sáng đèn, dơ dáy bẩn thỉu rối tinh rối mù.

Mục Mạn Đồng ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt to tròn xinh đẹp sạch sẽ đảo qua vỏ coca cùng khoai chiên trên mặt đất... Nhìn về phía Phó Thiên Tứ, khóe môi nổi lên một vệt ý cười thật rạng rỡ, hai cái má lúm đồng tiền đặc biệt đẹp đẽ.

Phó Thiên Tứ liếc nhìn gương mặt xinh đẹp long lanh của Mục Mạn Đồng, sắc mặt Phó Thiên Tứ hơi thay đổi, tiện tay đem gối ôm ôm vào trong ngực, một tay chống gò má của mình, nằm nghiêng ở trên giường: "Chị muốn nói cái gì!"

Thái độ của Phó Thiên Tứ đối với lần trước gặp Mục Mạn Đồng không giống, lần này, thái độ của Phó Thiên Tứ rõ ràng ác liệt hơn so với trước kia.

Mục Mạn Đồng cũng không có để ý, cũng không có nỗ lực chuyển động xe đẩy tới gần Phó Thiên Tứ, cô hỏi: "Cậu có phải là không nguyện ý đính hôn cùng tôi!"

********

Các nàng đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhé

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi