CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Nhiên nói đến nỗi trong lòng thống khổ, cánh mũi phập phồng, nước mắt rơi như mưa.

"Tôi không phù hợp làm em gái của anh, cũng không phù hợp làm con gái của mẹ, tôi chỉ biết gây náo loạn, đây chính là thói quen khi ở cùng cha đẻ của cô ta! Trong mắt các người, thiếu sót của tôi, cũng không phải do tôi muốn. Còn nếu muốn tôi ở trước mặt chính cha mẹ ruột của mình luôn nơm nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí, thì xin lỗi... Tôi không làm được, ở trong lòng tôi, tất cả các ngươi đều thiếu nợ tôi! Đặc biệt là Tố Tâm! Chính là cô ta ăn cắp tất cả thuộc về tôi! chính là cô ta ăn cắp cuộc đời của tôi!"

Tố Nhiên hầu như kêu cuồng loạn.

Người thân của các phòng bệnh xung quanh đi ra, là muốn đi ra quát lớn, nhưng nhìn đến khí thế bức người của Tố Nguyên, đành lựa chọn dừng lại ở cửa xem trò vui, không dám tiến lên.

Y tá đáng ra là nên tiến lên ngăn cản Tố Nhiên ở hành lang không được lớn tiếng, nhưng vừa nhìn thấy căm tức dồn nén trên gương mặt Tố Nguyên, cô cũng lựa chọn dừng lại nhìn xem.

"Bà nội không phải nói tôi không có dáng dấp nhã nhặn lịch sự của con gái mà nói tôi cứng rắn giống một người đàn ông sao? Tôi cho anh biết tôi vì sao lại trở thành như thế! Bởi vì từ nhỏ tôi đã bị người ta bắt nạt, bị những đứa trẻ cùng lứa dùng đá đuổi theo... Đập cho đầu đầy máu, vết thương chằng chịt, bọn họ nói tôi có một người mẹ điên, nói tôi cũng bị điên! Nếu như cá tính tôi không mạnh mẽ cũng sẽ bị càng nhiều người bắt nạt! Các người không có trải qua tuổi thơ của tôi, dựa vào cái gì đối với tôi quơ tay múa chân!"

"Tôi đi Cố gia tìm Cố Thiệu Đình nói yêu thích anh ta thì có làm sao!Người vốn nên cùng Cố Thiệu Đình đính hôn nên là tôi mới đúng! Mẹ dựa vào cái gì không cho tôi! tôi từ nhỏ đến lớn yêu thích thứ gì... sẽ đem hết toàn lực đoạt lấy, cho dù là không chiếm được, chí ít tôi đã từng cố gắng hết sức! Cái gì thục nữ giáo điều... Cái gì làm con gái phải rụt rè! Đối với tôi mà nói hoàn toàn không phải hạnh phúc! Tôi chẳng qua là đem hết toàn lực theo đuổi người tôi yêu có gì là không đúng! Nếu như xã hội thượng lưu các người, cái gọi là thục nữ chính là nên trơ mắt nhìn xem người mình yêu lấy người khác. Vậy tôi chỉ có thể nói... Xin lỗi, cả đời này tôi đều không thể trở thành người mà các người mong đợi! Tiểu thư Tố gia... Cứ để cho Tố Tâm tiếp tục làm đi! Bắt đầu từ hôm nay tôi cùng Tố gia các người không có bất cứ quan hệ gì!"

Tố Nhiên ngực phập phồng kịch liệt, những câu nói này... Cô ta dằn xuống đáy lòng đã lâu rồi.

Chỉ một phút trước đó, Tố Nhiên cũng không dám nghĩ tới mình sẽ nói với Tố Nguyên những lời như vậy.

Lời nói của Tố Nhiên, khiến Tố Nguyên hơi ngẩn ra.

Thích thứ gì, liền muốn đem hết toàn lực đoạt lấy! Có đúng không!

Nhìn thấy Tố Nhiên trừng mắt của mình lên, Tố Tâm không lên tiếng, đem bình nước ấm đặt ở trên ghế ngoài hành lang, lặng lẽ xoay người rời đi.

...

Tố Tâm đứng ở bậc thang cửa bệnh viện, cụp mắt nhìn chằm chằm xuống đôi giày thể thao màu trắng đã bám đầy bùn đất, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Vừa nãy sốt ruột, cô liền chạy thẳng tới cửa bệnh viện, trời mưa nên từ bãi đỗ xe tới cửa viện có chút bùn đất. Suy nghĩ vẩn vơ sau đó cô mới nhớ tới túi của mình còn đang đặt ở phòng bệnh của Lương Mộ Lan, điện thoại cùng ví tiền đều ở trong túi xách, Tố Tâm chần chờ không biết có nên đi lên hay không.

Mưa to từ từ nhỏ đi, cho đến khi bầu trời chỉ còn mưa phùn nhỏ, mới bốn giờ rưỡi mà trời đã đen kịt lại.

Trên đường cái rộng rãi, xe tới xe đi, đèn xe đan xen, mũi Tố Tâm cay cay.

Mọi người hãy like và bỏ phiếu cho sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi