Bất ngờ hù đến Đoàn Đoàn, Tố Tâm cúi đầu mỉm cười với Đoàn Đoàn, dời đi sự chú ý của đứa trẻ: "Đoàn Đoàn có đói bụng hay không! Bằng không chúng ta ăn cơm trước, sau đó để phần cho ba ba!"
Đoàn Đoàn lắc lắc đầu, kiên định mở miệng: "Chờ ba ba!"
Tố Tâm cười gật đầu: "Cái kia... Thừa dịp ba ba chưa có trở về, mẹ có thể cho phép Đoàn Đoàn ăn mấy viên Chocolate được không! Không cho phép nói cho ba ba!"
Nhỏ bé vừa nghe đến Chocolate, hai con mắt liền bừng sáng, nhóc dùng đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, gật đầu, sau đó giơ ngón tay cái lên trước mặt Tố Tâm: "Mẹ! Tuyệt nhất!"
Giọng nói của trẻ con êm dịu ấm áp, manh nha khiến Tố Tâm bó tay rồi.
Tố Tâm cùng Đoàn Đoàn ngồi ở vị trí gần cửa sổ của biệt thự, rất dễ dàng có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên ngoài.
Tố Tâm cầm một quả quýt trong tay, không yên lòng bóc bóc, con mắt đều không tự chủ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
TV mở, ngôn ngữ Ả Rập của Tố Tâm không phải quá tốt, cô mơ hồ nghe được tiết mục bên trong ti vi thông báo trưa hôm nay đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ liên hoàn.
Từ trên trời bỗng giáng xuống mấy chục cây ống thép to dài cắm vào những chiếc xe đang lưu hành trên đường, có cáu xuyên qua kính chắn gió... Có xuyên qua nóc xe!
Bởi vì sự cố đột nhiên xuất hiện, dẫn đến tất cả những chiếc xe đằng sau xảy ra tai nạn liên hoàn, tình hình vô cùng khốc liệt.
Tố Tâm quay đầu lại nhìn màn ảnh ti vi, hình ảnh chợt lóe lên, thậm chí có thể nhìn thấy hai cây thép to dài xuyên thấu qua kính chắn gió, ở trên còn có vết máu tung toé.
Tốc độ tim đập của Tố Tâm càng ngày càng nhanh hơn, không khỏi lo lắng.
Đoàn Đoàn giương miệng nhỏ, chờ đợi Tố Tâm đút quýt cho nhóc ăn, không nghĩ tới Tố Tâm lại đưa tới chính là một mảnh vỏ quýt...
Đoàn Đoàn khép miệng nhỏ, ngửa đầu nhìn về phía Tố Tâm, thấy Tố Tâm cau mày, Đoàn Đoàn ngoan ngoãn tiếp nhận vỏ quýt mà Tố Tâm đưa tới, cộc cộc cộc chạy tới bỏ vào trong thùng rác, sau đó lại chống hai tay bò lên trên ghế sô pha, ngoan ngoãn ngồi quỳ chân ở bên người Tố Tâm, tiếp tục há miệng chờ Tố Tâm đút quýt cho ăn.
Lại là một mảnh vỏ quýt đưa tới, Đoàn Đoàn nhận lấy, bò xuống khỏi ghế sô pha, cộc cộc cộc đi ném mất, lần này trở về nhóc đứng ở bên người Tố Tâm, không có gấp gáp bò lên trên ghế sô pha nữa.
Ánh mắt của Tố Tâm nhìn đến đôi mắt tròn vo của Đoàn Đoàn, cô gian nan mỉm cười, cầm múi quýt trong tay đưa tới bên mép Đoàn Đoàn, mới phát hiện chính là vỏ quýt, cô sợ hết hồn, lại nhìn vào trong lòng bàn tay của mình, vẫn còn dư lại nửa quả quýt, còn vở quýt đã không thấy đâu rồi!
"Đoàn Đoàn vỏ quýt đâu rồi!" Tố Tâm hoang mang thả quả quýt xuống, hoảng sợ ngồi xổm ở trước mặt Đoàn Đoàn, "Nhanh nhổ ra!"
*********
Huhu, Phó Kiến Văn đi đâu rồi! Huhu Đoàn Đoàn đáng yêu quá
Huhu, vẫn là lời kêu gọi phiếu của các nàng, đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhé! Nay 7 chương nha