Anh ta ngẩng đầu lên, ngũ quan kiên cường, lộ ra mấy phần già giặn lạnh lẽo cứng rắn, nhưng không phải là Phó Kiến Văn!
"Cô là!" người đàn ông kia nhìn xem Tố Tâm, một mặt nghi vấn.
Cổ họng của Tố Tâm khẽ trượt, trong đầu chỉ còn dư ba chữ phòng giải phẫu!
Cô vội xoay người lại, nhìn thấy một vị bác sĩ, cô kéo lại hỏi, tiếng nói khàn khàn nghẹn ngào đến kỳ cục: "Vừa nãy... Bệnh nhân bị đưa tới, giải phẫu ở nơi nào!"
Tố Tâm hoảng hốt tới nỗi ngay cả câu nói nói ra cũng không được hoàn chỉnh.
Bác sĩ nhìn xem toàn thân Tố Tâm đều đang run rẩy, biểu hiện vô cùng hoảng sợ, đại khái đoán được người nhà của Tố Tâm đang nằm trong phòng giải phẫu, anh ta duỗi tay chỉ vào một cánh cửa, vội nói: "Từ nơi này ra ngoài, đi thang máy lên trên lầu sáu!"
Hai chữ cảm ơn còn nghẹn ngào ở trong yết hầu của Tố Tâm không nói ra được, cô quay đầu mới vừa chuẩn bị bước chân ra chạy về phòng giải phẫu, người liền ngẩn ra tại chỗ.
Bóng người cao lớn quen thuộc kia từ bên trong cánh cửa phòng bệnh đi ra, trong tay đang cầm một tờ nộp phí, đang nghiêm túc cúi đầu xem, ngẩng đầu, trong nháy mắt anh cũng nhìn thấy Tố Tâm...
Dưới ánh đèn màu trắng xấu xí của bệnh viện, khuôn mặt tinh xảo sạch sẽ của Tố Tâm trắng bệch như một tờ giấy, không có chút hồng hào.
Trên cổ áo sơ mi trắng của Phó Kiến Văn có nhiễm một chút máu tươi, trước ngực cũng là một mảnh bẩn đục, ống tay áo kéo lên đẩy thẳng đến khuỷu tay, cánh tay màu mật ong lộ ra ở bên ngoài, chiếc đồng hồ mà Tố Tâm tặng trên cổ tay đã bị vỡ nứt thành hình hoa.
Mặc dù như thế, anh vẫn anh tuấn mê người như trước, tràn đầy nam tính mị lực, khiến cho Tố Tâm nhìn thấy muốn khóc.
Nhìn thấy Phó Kiến Văn bình an vô sự, không có cụt tay thiếu chân... Không có bị ống thép xuyên thấu qua lồng ngực, Tố Tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy trước mắt biến thành một màu đen, hai chân như nhũn ra.
********
7/7 nha, và anh Phó đã bình an vô sự. Cả nhà thấy anh Phó có đáng bị phạt không nào?
Đừng quên like, cmt và bỏ phiếu cho shu nhé