CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tố Tâm không hé răng, bất ngờ vì Lục Tân Nam lại muốn mang theo Bạch Hiểu Niên lại đây. 

Dù sao chân của Bạch Hiểu Niên vẫn là cái dạng kia... 

Vịn qua thân thể của Tố Tâm, Phó Kiến Văn đi từ phía sau lưng ôm lấy cô, chậm rãi đi về phòng ngủ của bọn họ. 

Tố Tâm rét run, sống lưng dán chặt vào lồng ngực cường tráng của Phó Kiến Văn, cảm nhận nhịo tim kiên cố mạnh mẽ của anh, cùng nhiệt độ bỏng người... khiến cho tâm tư Tố Tâm từ từ bình ổn xuống. 

Phó Kiến Văn thấp giọng nói ở bên tai Tố Tâm về phong cảnh ở Venice, nói anh thích nhất là chiều tà ở Venice sau giờ ngọ. 

Đêm đó, Tố Tâm ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn, ngủ cũng không tính là an ổn. 

Cả một buổi tối hôm đó Tố Tâm đều gặp ác mộng, không phải là mộng có người dùng súng chỉ vào Phó Kiến Văn thì là mơ tới mình dùng bắn chết người. 

Sáng ngày thứ hai, Tố Tâm vừa tỉnh lại, không ngoài suy đoán trước mắt đã xuất hiện một mảnh bầm đen. 

Trong phòng ăn, tối hôm qua rạng sáng hôm nay Bạch Hiểu Niên đã bị Lục Tân Nam đẩy tới đây. 

"Tố Tố!" Bạch Hiểu Niên gọi Tố Tâm một tiếng, hết sức cao hứng. 

Tố Tâm mỉm cười với Bạch Hiểu Niên: "Nghe tiểu Lục nói rạng sáng hôm nay hai người sẽ đến, còn nghĩ hai người muốn ngủ tới buổi trưa chứ!" 

"Chú Lục!" Đoàn Đoàn rất ít khi chào hỏi Lục Tân Nam, sáng sớm hôm nay nhóc nghe chú tiểu Lục nói, chú Lục Tân Nam cùng chị gái Bạch Hiểu Niên muốn cùng bọn họ đi chơi, tuy rằng bị quấy rầy chuyến đi của một nhà ba người bọn họ, nhưng Đoàn Đoàn vẫn là rất vui vẻ, chỉ cần nghĩ đến cùng ba mẹ ở cùng nhau, có ai đi theo Đoàn Đoàn cũng không ngại rồi. 

"Chị gái!" Đoàn Đoàn lại vô cùng ngoan ngoãn kêu Bạch Hiểu Niên là chị gái. 

Trước đây Bạch Hiểu Niên vẫn rất luôn sùng bái Đoàn Đoàn, muốn Đoàn Đoàn gọi cô là chị gái. 

"Đoàn Đoàn của chúng ta thật ngoan!" Bạch Hiểu Niên vui vẻ rạo rực liếc nhìn Lục Tân Nam. 

"Sống sờ sờ bị gọi thấp đi một cái bối phận, mù còn cao hứng cái gì..." Lục Tân Nam mỉa mai Bạch Hiểu Niên một tiếng. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi