CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Ta làm bạch liên hoa để người khác chú ý ta, ta còn nhỏ hơn cô cho nên ta có thể cướp đồ vật của cô! Đây là cái đạo lí gì!

Nói thật, vào lúc này biểu lộ của Sở Kiêu Dương, đích xác khiến Tố Tâm rất sảng khoái, khiến Tố Tâm có phần cảm nhận được loại cảm giác toàn thân khoan khoái.

Phó Kiến Văn nhíu mày, sâu thẳm tròng mắt có tức giận, tiếng nói trầm thấp quen thuộc từ từ vang lên: "Sở Tầm, có chuyện gì thì hôm nay liền nói rõ một lần!"

Lời này có ý tứ gì!

Bạch Hiểu Niên liếc mắt nhìn "Bạch Liên Hoa" bên cạnh mình đang khóc lóc, tinh thần sảng khoái cực kì...

Có lời gì nói một lần, sau đó liền mang theo ngươi em họ chớ xuất hiện ở trước mặt chúng ta nữa, Phó Kiến Văn hẳn là ý này!

Sở Tầm đột nhiên bị Phó Kiến Văn nhắc tên, nghe giọng nói trầm thấp bên trong lộ ra cảm giác lạnh lẽo, cô ta biết vừa nãy đã dung túng Sở Kiêu Dương náo động là sai rồi.

"Xin lỗi, Kiêu Dương còn nhỏ không hiểu chuyện..." Sở Tầm co được dãn được, trước tiên cấp xin lỗi Tố Tâm.

"Còn nhỏ không sao, chỉ sợ tâm so với người lớn còn lớn hơn!" Tố Tâm nhếch môi, nhìn qua Sở Tầm, "Giám đốc Sở hãy chiếu cố thật tốt cho em họ cô, đừng làm cho đứa trẻ đi sai lệch con đường hôn nhân về sau của mình, đều nói đứa trẻ nên ở trong nhà để người lớn dạy dỗ, tách ra lại đây thật sự là không tốt cho lắm!"

Tố Tâm ám chỉ là vừa nãy Sở Kiêu Dương vô ý thức để lộ ra chính mình, lộ ra trong nhà cha của cô ta cung phụng hai người vợ...

Đứa nhỏ này nếu như cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, về sau hoặc là sẽ trở thành vợ bé của người khác, hoặc là chính là có thể dung túng chồng mình nuôi một người phụ nữ khác ở trong nhà!

Chi thứ hai của Sở gia chỉ có duy nhất một đứa con gái, nếu như cho trở thành vợ bé của người khác, vậy thì Sở gia còn mặt mũi nào ở trong giới thương lưu thành phố A nữa!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi