CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Phó Kiến Văn cùng Tố Tâm bốn mắt nhìn nhau, hai người không coi ai ra gì ánh mắt đã quấn quýt lấy nhau, tia lửa tung toé!

Bạch Hiểu Niên mới vừa ăn no cảm giác mình bị nghẹn, tại sao đều là cô mỗi giờ mỗi khắc bị nhét thức ăn cho chó! Muốn cho Tố Tâm ăn thực sự khó như vậy sao!

"Dạ dạ dạ! Cậu có vợ! Các người là hai vợ chồng! không đấu nổi các người!" Lục Tân Nam phẫn nộ thu hồi tiền của mình.

Từ lúc quen biết Lục Tân Nam tới nay, đây là lần đầu tiên Tố Tâm nghe Lục Tân Nam nói chuyện thư thái như vậy...

Dưới mặt bàn, tay của Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn đã nắm lại với nhau.

Phó Kiến Văn đem tay nhỏ của Tố Tâm đặt ở chân của mình, động tác êm ái căng lòng bàn tay của cô ra, cùng cô mười ngón liên kết, ám muội quấn quýt lấy nhau.

Sau khi ăn xong Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn muốn đi trung tâm mua sắm để mua đồng hồ đeo tay cho Phó Kiến Văn, còn Bạch Hiểu Niên cùng Lục Tân Nam khó được hôm đồng lòng cho nên không muốn đi theo đôi vợ chồng này để ăn thức ăn chó, cho nên quyết định đi đại giáo đường St Mark.

Tiểu Lục cùng Vưu Nại Nại hai người giữ vững một khoảng cách đi theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, cách hai người họ cũng không xa, một người chờ Phó Kiến Văn dặn dò, một người duy trì an toàn giúp hai người bọn họ, quan sát xem có ai đi theo hay không.

Vưu Nại Nại rốt cuộc là bộ đội đặc chủng đi ra ngoài, đối với nguy hiểm cực kỳ bén nhạy, thậm chí đối với việc này còn có giác quan thứ sáu, Vưu Nại Nại làm bộ tùy ý đứng ở trước một cửa hàng đồng hồ nổi tiếng, quét mắt qua một cái liền nhìn thấy mấy người đi theo Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn.

Vưu Nại Nại không chút biến sắc, cô có thể nhìn ra, như vậy Phó Kiến Văn nhất định cũng có thể nhìn ra!

Nếu như Phó Kiến Văn không có dặn dò cô làm cái gì, thì cô vẫn án binh bất động.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi