CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Bốn người từ trong trung tâm thương mại đi ra, thẳng đến bệnh viện.

Trên đường, Phó Kiến Văn để tiểu Lục gọi điện thoại hỏi qua bệnh viện, biết tình hình của Phó lão phu nhân hiện tại đã ổn định cho nên cũng không nóng nảy.

Vưu Nại Nại ngồi ở trên ca nô nhưng tầm mắt một mực nhìn về phía sau xem, mơ hồ cảm thấy... Những người kia đi theo bọn họ kia, có một nhóm làm cho cô cảm giác được nguy hiểm.

...

Bệnh viện, bên trong phòng bệnh, Phó lão phu nhân đang nằm ở trên giường bệnh hít thở oxi, sắc mặt trắng bệch lợi hại, không có chút hồng hào.

Tuy nhiên cũng đã khá hơn vừa nãy một chút, cả người mệt mỏi ngồi dựa vào trên giường bệnh, nói cảm ơn với Sở Tầm: "Sở Tầm, lần này nếu như không phải cháu đến khách sạn đúng lúc, thì cái mạng già của ta đã không còn nữa rồi! Cám ơn cháu..."

Sở Tầm lắc đầu, nắm chặt bàn tay khô ráo tiều tụy của Phó lão phu nhân, viền mắt ửng hồng, ôn nhu nói: "Nào có khuếch đại như nãi nãi nói chứ, bác sĩ đã nói, nãi nãi là quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi thật tốt! Là cháu không tốt... Không có ngăn cản nãi nãi đến Venice, nếu như cháu ngăn cản, người ở trong nước nghỉ ngơi thật tốt, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy!"

Vừa nãy Phó lão phu nhân sai trợ lý bên cạnh đi xử lý một số việc, một mình bà ở trong phòng của khách sạn, kết quả chẳng được bao lâu liền cảm thấy tức ngực khó thở, đồng thời càng lúc càng khó chịu, loại cảm giác đó giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể nghẹt thở.

Trùng hợp Sở Tầm cũng tới kịp lúc, Phó lão phu nhân vừa mở cửa ra, cả người liền ngã nhào trên đất, Sở Tầm sợ hết hồn, gọi quản gia của phòng đến giúp đỡ đem người đưa đến bệnh viện.

Phó lão phu nhân nghe được bốn chữ "Nghỉ ngơi thật tốt" này, trong tròng mắt tràn đầy sự thất lạc khó có thể diễn tả được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi