CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Sở Tầm phối hợp gật đầu, nhìn về phía Phó Kiến Văn.

"Những năm này không phải con đã dốc hết tâm huyết mới khiến cho tập đoàn Khải Đức có hôm nay, con liền nhẫn tâm để cho tâm huyết nhiều năm như vậy của mình trôi theo nước chảy sao! Ta cũng không tin con liền không đau lòng!" Phó lão phu nhân khắp nơi đều là đau xót, "Kiến Văn, trở lại!"

Tập đoàn Khải Đức không chỉ có tâm huyết của Phó Kiến Văn, mà còn có nhiều hơn tâm huyết của Phó lão phu nhân, cơ hồ là tâm huyết của đời của Phó lão phu nhân.

Muốn nói Phó Kiến Văn đau lòng, Phó lão phu nhân sợ là càng đau lòng hơn Phó Kiến Văn rất nhiều...

Phó Kiến Văn dắt theo Tố Tâm vừa vào cửa phòng bệnh, Sở Tầm cùng Phó lão phu nhân đã phối hợp không kẽ hở, một đống lời nói như là bắn liên hồi kéo tới trước mặt Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn, như là cùng tập luyện thật tốt vậy.

Ngũ quan anh tuấn cao ngất của Phó Kiến Văn vẫn giữ vẻ lãnh đạm, không có nói tiếp, dùng sức nắm lấy tay nhỏ của Tố Tâm sau đó mới buông ra.

Phó Kiến Văn ung dung thong thả đi tới cuối giường bệnh của Phó lão phu nhân, chỉ hỏi Phó lão phu nhân một câu: "Hiện tại cảm giác thế nào rồi!"

Tố Tâm liền đứng ở cửa vào, so với Sở Tầm đứng xa hơn một chút, không lên tiếng.

Trước đó cùng Phó lão phu nhân có phần không vui, Tố Tâm không làm được loại tâm không khúc mắc mà giả bộ thân thiết, cho nên liền dứt khoát lựa chọn đứng ở cửa đợi Phó Kiến Văn.

Lời nói này của Phó Kiến Văn là lời ân cần nhưng cũng lành lạnh, trong lòng Phó lão phu nhân có phần không dễ chịu, nhưng vẫn là cười đáp lời: "Tốt hơn nhiều, may mắn là có Sở Tầm! Sở Tầm chính là đứa trẻ tốt... Biết ta đã đến Venice liền lập tức đến thăm ta, nếu không phải Sở Tầm tới đúng lúc, sợ là mạng già của ta đây đều không còn nữa ròi."

Sở Tầm ở một bên cười: "Cháu là bạn tốt của Kiến Văn, đến thăm nãi nãi là chuyện nên làm!"

"Chính là Sở Tầm nói cho bà ngoại ta ở Venice!" Phó Kiến Văn nói, bên trong con ngươi thâm thuý mang theo một vệt ý cười, lại đen tối không rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi