CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Đi gần tới cửa phòng, Bạch Hiểu Niên nhìn thấy Tố Tâm đang tựa ở trong lồng ngực của Phó Kiến Văn ngây ngốc cười khúc khích, cô thở dài một hơi: "Xem biểu lộ ngây ngốc này của Tố Tâm, hẳn là uống quá nhiều rồi!"

Tố Tâm rất ít khi uống nhiều, bởi vì Tố Tâm là người có tính tự khắc chế, lúc thương tâm cũng sẽ không để cho mình say rượu, lúc vui vẻ cũng không uống quá số lượng, hôm nay thật sự là vị của rượu trái cây quá ngọt ngào, cho nên Tố Tâm không khỏi uống quá nhiều.

Một khi Tố Tâm uống quá nhiều, cô sẽ luôn thích cười khúc khích, không giống như Bạch Hiểu Niên... Uống nhiều quá sẽ hóa thân sắc ma.

Phó Kiến Văn một tay vịn Tố Tâm, một tay mở cửa: "Chính là có chút uống hơi nhiều."

Lục Tân Nam đem đồ ăn khuya đưa cho Phó Kiến Văn, sau đó đẩy Bạch Hiểu Niên đi về ồhng của mình, không có quấy rầy Tố Tâm cùng Phó Kiến Văn nghỉ ngơi.

Vào cửa, Phó Kiến Văn một tay mang theo đồ ăn khuya, một tay vịn Tố Tâm, dưới nách còn mang theo túi giấy mà Phó lão phu nhân nhờ Sở Tầm chuyển giao cho bọn họ, dùng chân cài cửa lại.

Phó Kiến Văn đi tới cạnh ghế sa lon, anh đem đồ ăn khuya mà Bạch Hiểu Niên đưa tới đặt ở trên bàn, sau đó đỡ Tố Tâm ngồi xuống, để cho cô tựa ở lưng ở trên ghế sô pha, Phó Kiến Văn cởi áo khoác âu phục ra, ném sang một bên, một bên cởi cúc áo sơmi, nói: "Anh đi lấy cho em một chén nước nóng, em ngoan ngoãn ở nơi này ngồi một chút."

Tố Tâm nghiêm túc gật gật đầu với Phó Kiến Văn, biểu lộ có chút ngốc nghếch.

Phó Kiến Văn nhìn xem Tố Tâm như thế, khoé môi anh nổi lên nụ cười.

Đợi Phó Kiến Văn rót chén nước nóng trở về, Tố Tâm chính lúc nhìn xem túi giấy mà Phó lão phu nhân đưa, cũng chưa hề mở ra xem.

"Uống một chút nóng nước..." Phó Kiến Văn ngồi ở trên bàn, đem chén nước đưa cho Tố Tâm, lại sợ cô cầm không vững, thẳng thắn đem nước đưa tới trước mặt cô.

Tay nhỏ của Tố Tâm nắm lấy cổ tay rắn chắc đang cầm chén nước của Phó Kiến Văn, liền đưa tới uống một hớp nước ấm, sau đó ngửa đầu nhìn về phía chân dài đang mở rộng ra của Phó Kiến Văn: "Anh nói xem, anh làm sao lại có nhiều người yêu thích như vậy!"

Phó Kiến Văn nhìn xem Tố Tâm say rồi, không hé răng, anh tiếp tục đưa chén nước cho cô uống thêm một ngụm, Tố Tâm lại ngoan ngoãn cúi đầu uống một hớp, lại ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kiến Văn, lại nói: "Nhiều người đến giành với em như vậy, thật đáng ghét!"

"Anh cũng không phải đồ vật gì, không phải ai khác muốn cướp liền có thể cướp đi!" Phó Kiến Văn nói xong lại đưa chén nước đến bên môi Tố Tâm, "Lại uống một hớp!"

Tố Tâm uống say quả thực còn ngoan ngoãn hơn so với Đoàn Đoàn, lại thanh tú uống thêm một hớp nhỏ, cô ngẩng đầu, cặp mắt sáng long lanh nhìn về phía Phó Kiến Văn, cười ra: "Đúng! Anh lại không phải thứ gì..."

********

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha

6/10

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi