CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"huấn luyện viên Phó..."

"Đuổi theo cái chiếc máy bay trực thăng! Dù như thế nào! Nhìn thẳng xem máy bay trực thăng kia đi chỗ nào!"

Vưu Nại Nại cùng Phó Kiến Văn đồng thời mở miệng.

Phó Kiến Văn nói xong mấy lời kia liền cúp máy, Vưu Nại Nại đưa tầm mắt nhìn qua, vừa vặn có du khách từ trên ca nô xuống tới, du khách ở Venice đang đứng ở trên bậc thang vịn nhau mà lên bờ, Vưu Nại Nại nhảy một cái lên ca nô, khởi động, nhanh chóng thay đổi phương hướng của ca nô đuổi theo chiếc máy bay kia.

"Ai ai ai ai! du thuyền của tôi!" chủ nhân của du thuyền kinh hãi đến biến sắc vừa lấy ca nô đuổi theo Vưu Nại Nại, vừa gọi đồng bạn của mình, "Bắt lấy cô ta! cô ta đoạt của ca nô của tôi!"

Bốn năm chiếc ca nô cũng lập tức hướng về phía Vưu Nại Nại đuổi theo...

Bạch Hiểu Niên đứng ở cửa khách sạn, nhìn đến kinh hồn bạt vía.

Trong phòng khách sạn.

"Lão Phó! Lão Phó!"

Lục Tân Nam đuổi sau lưng Phó Kiến Văn, hô tên Phó Kiến Văn, đôi mắt của Phó Kiến Văn sâu lạnh khiến người ta không rét mà run, đối với tiếng gọi của Lục Tân Nam như cố tình không nghe thấy, Phó Kiến Văn đẩy hai cánh cửa của phòng ra, bước nhanh đi về phía phòng ngủ.

Lúc Lục Tân Nam đóng cửa lại đuổi vào đến nơi, thấy bả vai cùng má bên phải của Phó Kiến Văn đang kẹp điện thoại di động, hai tay đã từ trong ngăn kéo lôi ra một cái rương mở ra trên mặt đất, quỳ một gối xuống ở trên mặt thảm, động tác lưu loát lắp ráp súng ngắn, tiếng nói trầm ổn lạnh như băng, giọng điệu gần như lệnh mở miệng: "Đem người có thể dùng đến ở Venice, một người cũng không được bỏ sót, toàn bộ triệu tập lại tìm kiếm Tố Tâm! Đúng! Không tiếc bất cứ giá nào, bại lộ cũng không liên quan! Để những người trong bóng tối đi theo ta chờ ở cửa khách sạn, đợi ta an bài xong ca nô! Những người một mực đi theo chúng ta nên bắt hết lại để tra khảo! Cần phải hỏi ra kẻ nào bắt đi Tố Tâm!"

*********

Khóc một dòng sông

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha

2/13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi