CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Tô Mạn Mạn mới từ trong phòng đi ra, đang cúi đầu chơi điện thoại chuẩn bị đi ra đợi thang máy... ánh mắt thấy có người mang theo gió mà đến, Tô Mạn Mạn ngẩng đầu hướng về bên phải nhìn tới.

Thấy Phó Kiến Văn quanh thân lộ ra ý lạnh khiến người ta lạnh cả sống lưng, một đôi mắt âm trầm lộ ra sát ý.

Tô Mạn Mạn ngẩn ra, theo bản năng khóa màn hình điện thoại di động, hỏi: "Làm sao vậy!"

Sát vai mà qua, Phó Kiến Văn dường như không nghe thấy lời nói của Tô Mạn Mạn, ánh mắt như đao đảo qua Tô Mạn Mạn, khiến cho Tô Mạn Mạn tê cả da đầu.

Tô Mạn Mạn vừa nhìn về phía Phó Kiến Văn thì thấy Lục Tân Nam đi theo sau, Lục Tân Nam cũng là một bộ âm trầm, cùng Phó Kiến Văn đi về hướng thang máy đi đến.

Đợi Tô Mạn Mạn phản ứng lại thì hai người kia đã đi mất, vừa nãy Tô Mạn Mạn giống như mơ hồ nhìn thấy phía sau Phó Kiến Văn cắm lấy một cây súng lục, Tô Mạn Mạn lại tiếp tục ngẩn ra.

Trực giác nói cho Tô Mạn Mạn xảy ra vấn đề rồi!

Tô Mạn Mạn điên cuồng đè xuống thang máy, cửa thang máy vừa mở ra lập tức xuống lầu...

...

Bạch Hiểu Niên nhìn xem Phó Kiến Văn cùng Lục Tân Nam đi ra, ba chiếc xe dừng lại vừa nãy có người bước xuống, đi về phương hướng của Phó Kiến Văn nghênh đón...

Bạch Hiểu Niên khẩn trương thiếu một chút nữa từ trên xe lăn đứng dậy, đang muốn há miệng kinh hô, đã thấy mấy người kia cung kính xưng hô Phó Kiến Văn: "Tiên sinh..."

Vừa nãy Bạch Hiểu Niên ngồi ở trên xe lăn, mắt thấy không biết từ chỗ nào đột nhiên lao ra sáu bảy người, lấy thân thủ cực kỳ lưu loát bắt lấy những du khách nhìn lên bình thường đến không thể bình thường hơn, đều là ở xung quanh Bạch Hiểu Niên, khiến cho Bạch Hiểu Niên cảm thấy sởn cả tóc gáy.

Bạch Hiểu Niên thấy có người rút súng, đối với một người sinh ở thế giới hòa bình như Bạch Hiểu Niên mà nói, quả thực chính là vô cùng đáng sợ...

*********

Mai có bão nữa không các nàng

Các nàng hãy like, cmt và bỏ phiếu cho shu nha

4/13

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi