CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

A Triển phát hiện, ánh mắt mà Lý Mục Dương nhìn xem Tố Tâm khác hẳn với ánh mắt khi nhìn Thời Hàn Mai, nó rực rỡ hơn, có hồn hơn rất nhiều, A Triển biết, ban đầu, thứ hấp dẫn Lý Mục Dương có lẽ là chỉ là giọng nói của Tố Tâm!

Nhưng sau đó, Tố Tâm lại là dễ như ăn cháo có được thứ mà Thời Hàn Mai đã từng phát điên đến chết đi cũng không có được... đó chính là trái tim của Lý Mục Dương!

A Triển lại bắt đầu đau lòng thay cho Lý Mục Dương.

Lý Mục Dương tốt như vậy, tại sao lại gặp được Tố Tâm sau Phó Kiến Văn, nếu như trước đó...

Khả năng mọi người đều sẽ không có kết cục như bây giờ!

Thời gian trôi qua khá lâu nhưng không thấy ai đưa mình đi gặp Cố Thanh Thành, Tố Tâm không có có vẻ lo lắng, mà ngược lại, ánh mắt càng ngày càng trầm tĩnh.

Kết quả xấu nhất, là Lý Mục Dương không thả người.

Tuy rằng không biết Cố Thanh Thành, nhưng Cố Thanh Thành là bạn thân của Phó Kiến Văn, nhất định sẽ không đem mình bỏ ở nơi này.

Chỉ cần Cố Thanh Thành cũng ở đây, trong lòng Tố Tâm tất nhiên không cần sợ.

Tố Tâm tin tưởng, chỉ cần Phó Kiến Văn đến, đến lúc đó Lý Mục Dương không thả người cũng phải thả người.

Nhưng thứ Tố Tâm lo lắng nhiều hơn, chính là chuyện Phó Kiến Văn buôn súng đạn, cô ngước mắt đàn chim diễm lệ đang bay lượn trên bầu trời, ánh mắt khẽ nhúc nhích,

Liệu có phải sau này, khi cái tên Đạo Đức tiên sinh bii bại lộ, sau đó cả gia đình cô đều phải sống trong cảnh nay đây mai đó và bất cứ lúc nào cũng gặp nguy hiểm.

Đây quả thực là đi ngược lại so với mong muốn ban đầu của Tố Tâm rồi.

Tố Tâm đem miến bánh thả vào trong miệng, nhạt như nước ốc.

Nhưng mà những lời này, chỉ là lời nói một phía của Lý Mục Dương, vẫn là sau khi trở về cô phải hỏi Phó Kiến Văn, bởi vì Phó Kiến Văn chính là chồng của cô, cho nên dù Phó Kiến Văn có nói gì, cô đều nguyện ý tin tưởng anh vô điều kiện.

Tố Tâm thả thả miếng điểm tâm đã cắn một miếng xuống, nâng chén trà lên, buông thõng con mắt sau đó hướng về phía bên trong chén trà thổi một hơi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi