CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Hai tay Phó Kiến Văn chống ở trên tay vịn ghế sô pha, khom lưng hôn xuống mi tâm của Tố Tâm.

Phó Kiến Văn nhắm mắt lại, trái tim cuối cùng cũng được thả xuống sau một thời gian dài, Tố Tâm bị Lý Mục Dương mang đi khoảng thời gian này hẳn là đã rất sợ sệt!

Phó Kiến Văn ngồi xuống sát bên cạnh Tố Tâm, đem cô vòng vào trong ngực, bàn tay lớn của anh nắm lấy bàn chân nhỏ của Tố Tâm, bàn chân nhỏ lạnh lẽo được bàn tay ấm áp nắm lấy bao bọc ở bên trong, trong giấc mộng cả người Tố Tâm mơ hồ đều có nhiệt độ.

Phó Kiến Văn cẩn thận từng li từng tí để Tố Tâm dựa ở trong lồng ngực của mình, không nhịn được hôn lên tóc dài của Tố Tâm, dường như có phúc ba đời vì một lần nữa nhìn thấy thứ chính mình mất mà lại được, tham lam ngửi trên người nàng quen thuộc phát hương và khí tức.

Ấm áp tới gần, cả người đang rét run của Tố Tâm theo bản năng dúi đầu vào lồng ngực của Phó Kiến Văn, trong hơi thở chính là mùi vị quen thuộc khiến cho người khác an tâm, trong giấc mộng, thần kinh căng thẳng thần kinh từ từ dãn ra, ngay cả mi tâm cũng đều được dãn ra.

Trước đó khi chưa nhìn thấy Tố Tâm, cả người Phó Kiến Văn đều căng thẳng, trong đầu luôn nghĩ nếu như Tố Tâm xảy ra vấn đề rồi thì sẽ ra sao!

Lúc này nhìn thấy Tố Tâm bình yên vô sự, tâm tư đã được buông lỏng, nhưng chỉ cần nghĩ thôi đã thấy sợ!

Trong lòng Phó Kiến Văn lúc này, đại khái cũng giống như lần trước Tố Tâm lo lắng cho mình khi ở Dubai!

Viền mắt Phó Kiến Văn trướng chát chát, anh cho rằng để Vưu Nại Nại đi theo Tố Tâm, hơn nữa Tố Tâm lại ở ngay bên người mình, anh nhất định có thể bảo vệ được Tố Tâm, nhưng là vẫn để cho cô gặp tội.

Mặc dù Tố Tâm đã từng đi qua Iraq, trải qua chiến tranh, nhưng đối với Tố Tâm mà nói tới, thế giới của Phó Kiến Văn, chính là quá xa lạ đối với cô, hẳn là cô rất sợ!

Phó Kiến Văn nhớ tới, năm đó khi anh mang theo Đoàn Đoàn từ nước ngoài trở về bị trọng thương sau đó hôn mê ba tháng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi