CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Vưu Nại Nại liếc mắt một cái, nhìn xem Đường Tranh bóc kẹo ra, bỏ vào trong miệng, sau đó quay sang nhìn Vưu Nại Nại.

Vưu Nại Nại đã không nhịn được đánh người làm sao bây giờ!

Vưu Nại Nại đem hết toàn lực khắc chế không nhìn tới Đường Tranh, trong vô tình bốn mắt nhìn nhau, Đường Tranh liền mỉm cười với Vưu Nại Nại, làm cho Vưu Nại Nại đều đứng không vững.

Lúc trước tại sao không có trực tiếp đem kẻ này đánh thành tàn phế, khiến anh ta nằm ở trong phòng bệnh để liếc mắt đưa tình với cô y tá, đừng ở trước mặt mình chướng mắt!

"Ân..." con mắt của Đường Tranh híp lại, "vị Lệ Chi!"

Vừa nghe thấy lời ấy, lỗ tai của Vưu Nại Nại quả thực đỏ muốn bùng nổ.

Vưu Nại Nại hung hăng trừng lên nhìn Đường Tranh, chỉ thấy Đường Tranh đứng lên đi tới trước mặt Vưu Nại Nại...

Khoảng cách này cũng không an toàn, quá mức thân mật cùng khinh bạc, nhưng sau lưng Vưu Nại Nại chính là vách tường, sau không thể lui nữa!

Bắp thịt toàn thân Vưu Nại Nại căng thẳng, thấp giọng cảnh cáo Đường Tranh: "Anh đến gần thêm nữa tôi sẽ đánh anh tàn phế anh có tin hay không!"

Cái này đúng là Đường Tranh tin!

Đường Tranh đã nghe được các khớp ngón tay của Vưu Nại Nại phát ra tiếnh kêu kẽo kẹt...

Đường Tranh đề phòng lui về phía sau một bước, Vưu Nại Nại người này nói đánh là đánh, sẽ không niệm tình xưa.

Đường Tranh đã nếm qua thiệt thòi một lần, tuyệt đối sẽ không ăn lần thứ hai!

Bị Vưu Nại Nại đánh tới nhập viện, Đường Tranh đã bị Lục Tân Nam cười nhạo vô số lần, lần này lại bị đánh, đời này Đường Tranh cũng đừng mong có thể ngẩng đầu lên trước mặt Lục Tân Nam nữa rồi.

"Vưu Nại Nại, chính là em nói, về sau ăn được kẹo vị Lệ Chi, anh liền sẽ nghĩ đến lần thứ nhất... Cùng em!"

"Anh câm miệng cho tôi!" Vưu Nại Nại nhỏ giọng, hung ác uy hiếp Đường Tranh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi