CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

"Không có gì, phu nhân, người mặc dày một chút, bên ngoài lạnh!" dì Lý căn dặn.

"Vâng!" Tố Tâm cười cầm qua áo khoác treo ở cửa, mặc vào rồi mới mở cửa đi ra ngoài, trước mặt, gió lạnh kéo tới, khiến cho Tố Tâm không tự chủ quấn chặt lấy áo khoác của mình.

Một đường từ trong tiểu khu đi ra, bầu trời đã nổi lên mưa phùn be bé, khiến cho nhà nhà đều trở nên mông lung.

Tố Tâm ở bên cạnh cửa hàng tiện lợi 24 giờ mua băng vệ sinh, mang theo túi nhựa nhỏ màu đen đi ra, liền nhận được điện thoại của Phó Kiến Văn.

Tố Tâm đứng ở cửa vào của cửa hàng tiện lợi, một tay che kín áo khoác, một tay đem điện thoại thả ở bên tai: "Kiến Văn!"

Lúc nói chuyện, trong không khí mơ hồ đều là sương mù.

"Anh xuống máy bay rồi, nhiều nhất hai giờ nữa sẽ đến nhà..." Phó Kiến Văn ôn nhu nói.

"Vâng! em chờ anh về!" Tố Tâm cười ra, đáy mắt khắp nơi đều là óng ánh.

Tầm mắt của Tố Tâm rời khỏi màn hình di động, rơi vào chiếc xe Benz ngừng ở đối diện, ánh mắt dừng lại.

Đứng dưới tán cây có một người đàn ông mang theo mũ màu đen, dựa lưng vào chỗ cửa điều khiển của xe, đứng dưới tán cây hút thuốc, cho dù chỉ là bóng lưng lại còn mang theo mũ, nhưng Tố Tâm cũng có thể nhận ra chính là Hứa Khai.

"Trong nhà có gì ăn không!"

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ mê người của Phó Kiến Văn truyền đến, Tố Tâm bình thản dời đi tầm mắt, đội mũ áo lên, quấn chặt lấy áo khoác, nhấc chân từ trên bậc thang đi xuống, hướng về trong tiểu khu đi tới.

"Có! Có mì tự làm, mặc dù là dì Lý cán bột, nhưng là em tự tay nấu, anh muốn thử một chút không!" khóe môi Tố Tâm không ép được ý cười, ngay cả trong giọng nói đều là khiến người ta yêu thương lưu luyến.

Không phải Tố Tâm nhẫn tâm, nhận ra Hứa Khai mà chẳng đi qua chào hỏi.

Chỉ là, khi tầng giấy mỏng kia giữa Tố Tâm và Hứa Khai bị chọc thủng, bây giờ bất kỳ tiếp xúc nào với Hứa Khai, cũng đều sẽ khiến cho Hứa Khai sinh ra ảo giác

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi