CẢ ĐỜI CHỈ YÊU EM

Kỷ Vận ăn mặc chỉnh tề, yên tĩnh mà ngồi yên ở đó, ngũ quan tinh xảo, khí chất cao quý, ngoại trừ trong lồng ngực ôm một con gấu nhỏ không hợp với khí chất đoan trang quý phái lúc này ra, Tố Nhiên càng cho là mình nhìn thấy một người cũng quý phái giống y hệt Lương Mộ Lan.

Kỷ Vận lúc này, Tố Nhiên hoàn toàn không có cách nào đem bà cùng với người điên kia liên hệ với nhau.

Nếu như không phải gương mặt khiến cho cô ta quen thuộc kia, thì Tố Nhiên đều đã cho rằng Tố Tâm mang theo cô ta tới gặp lầm người rồi.

Điện thoại của Phó Kiến Văn chấn động, anh rời đi nghe điện thoại mới khiến cho tinh thần của Tố Nhiên hồi phục lại.

Không nghĩ tới dưới gương mặt bẩn đục kia, Kỷ Vận... Thậm chí có một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, trước đây trong lòng Tố Nhiên bị phẫn nộ che đậy, rõ ràng xưa nay chưa từng nhìn thấy.

Chẳng trách Tố Tâm có được gương mặt xinh đẹp như vậy, hoá ra là bắt nguồn từ Kỷ Vận.

Kỷ Vận ngồi ở trên dây đu, con ngươi đột nhiên giật giật, bà cúi đầu nhìn con gấu nhỏ ở trong lồng ngực của mình, cười ra, mặt mày nhiễm lên một tầng ôn nhu khó tả.

Bà vỗ nhè nhẹ thân thể của con gấu kia, sau đó ngâm nga ca khúc dỗ trẻ con ngủ...

Tiếng nói quen thuộc của Kỷ Vận lọt vào tai, trong nháy mắt đánh tan tâm tư của Tố Nhiên, cô ta không nhịn được giơ tay che miệng, quay lưng lại với Kỷ Vận để không nhìn tới bà, cố nén nước mắt cùng tiếng khóc của mình.

Âm thanh mềm mại êm tai như vậy, ca khúc quen thuộc như vậy đã nhiều năm Tố Nhiên chưa từng nghe qua, nhưng Kỷ Vận vừa mở miệng, liền khiến Tố Nhiên phảng phất trong nháy mắt về tới khi còn bé, khi cô ta vu vạ trong lồng ngực Kỷ Vận, quấn lấy Kỷ Vận bắt bà hát cho nghe để dỗ dành cô ta ngủ.

Ký ức sâu nhất của Tố Nhiên chính là trong mùa hè, trong nhà đốt hương muỗi, cô ta nằm ở trên chiếu ôm lấy cánh tay của Kỷ Vận, trong bóng tối cùng Kỷ Vận mặt đối mặt, ngửi mùi thơm lẫn vào mùi phấn rôm trên người Kỷ Vận, Tố Nhiên đều cảm thấy đặc biệt an tâm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi