CẢ GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU MONG TÔI IM MIỆNG


Tiếng động ở cửa càng lúc càng gần, mà có vẻ đạo diễn Tất ở trong toilet cũng không định dừng lại.

Quan trọng hơn hết, vì Mạnh Thiểu Du ở gần nên đạo diễn Tất vẫn đang túm lấy ống quần cậu...
Mạnh Thiểu Du nhìn lướt qua đạo diễn Tất còn đang ngồi bệt trên mặt đất khóc lóc, cậu nghĩ nghĩ rồi cũng ngồi xổm xuống, nói: "Đạo diễn Tất, bên ngoài có người tìm anh."
Tất Văn Châu lờ tịt đi, thậm chí còn bảo: "Tìm tôi? Tìm tôi làm gì! Tôi muốn tìm vợ cơ..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Những người tham gia buổi tiệc rượu mãi không thấy Tất Văn Châu, lại nhớ đến đạo diễn Tất nồng nặc mùi rượu bảo muốn đi toilet, bọn họ bèn tìm đến đây, vừa đến gần đã nghe thấy tiếng đạo diễn Tất.

Bọn họ vội vàng đi vào nói: "Đạo diễn Tất, sao anh lại ở đây ạ, cả đám đang đợi anh đó..."
Kế đó ai nấy đều phải sững ra tại chỗ.
Tất cả mọi người đều thấy Tất Văn Châu ngồi trên nền toilet, hắn đang bắt lấy ống quần của một cậu thanh niên, hốc mắt đỏ bừng.
"..."
Mạnh Thiểu Du thấy người đến thì thở dài bảo: "Hình như anh này uống rượu, mọi người đưa anh ấy ra ngoài nhé?"
Đến khi cậu mở lời thì mọi người mới như bừng tỉnh, ai nấy đều tiến lên bảo: "A...!P-phải rồi!"
Ghê gớm thật, hình ảnh này gây sốc đến mức mọi người suýt thì không phản ứng kịp.

Trước mặt người khác, Tất Văn Châu luôn có vẻ nho nhã và hiền lành, chưa ai nhìn thấy vị đạo diễn này thất thố bao giờ, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến tường tận.
Người dẫn đầu là nhà sản xuất chủ trì bữa tiệc hôm nay, ông tiến lên từng bước nói: "Đạo diễn Tất, chúng ta về phòng nhé?"
Ông còn chưa dứt lời thì Tất Văn Châu đã vung tay lên, giận dữ nói: "Nói gì đó!"
Hắn đứng lên nhìn đám người này, bọn họ cứ nôn nóng đi tới đi lui trong toilet, có người muốn bước lên dìu hắn thì lại bị giãy ra.

Bước chân hắn chếnh choáng, bỗng chỉ vào những người này rồi lớn giọng nói: "Mấy người chỉ biết quay quay quay! Đóng phim là cái gì chứ? Có quan trọng bằng vợ tôi không?!"
"Suốt ngày nói nói nói, vợ tôi còn đang nằm viện kia kìa, còn chưa mở miệng ra nói với tôi được câu nào đâu!"
"Mấy người nói! Mấy người nói...!T-tôi..."
Men rượu xộc lên khiến Tất Văn Châu lại nhớ đến vợ mình, nỗi buồn bực trong lòng hắn lại dâng trào, hai hàng nước mắt trượt dài, một người đàn ông cao lớn mà lại khóc ưng ức như một đứa trẻ hai trăm cân.
"Vợ ơi—"
Tiếng hô của hắn dọa sợ mọi người, ai nấy đều cứng còng không dám động đậy, sau đó bọn họ lại liếc nhìn nhau, không khỏi có chút lúng túng.
Tất Văn Châu là một tên sợ vợ có tiếng trong giới, song tình cảm giữa hắn và vợ thật sự rất tốt, một cặp vợ chồng mẫu mực trong giới cũng chỉ đến mức đó mà thôi.
Đây có thể xem như việc gia đình của Tất Văn Châu, vốn dĩ hôm nay bọn họ chỉ đến để hỏi thăm bao giờ hắn quay bộ phim tiếp theo...
Cuối cùng vẫn là trợ lý của Tất Văn Châu chạy đến, phải dỗ dành liên tục thì mới lừa được hắn đi.

Một đám người bị bỏ lại phía sau, người chủ trì nọ đằng hắng một tiếng rồi nói: "Hôm nay không xảy ra chuyện gì cả, chúng ta chỉ uống rượu cùng nhau mà thôi."
Kế đó, mấy người khác cũng lên tiếng phụ họa theo.

Người chủ trì lại nhìn về phía Mạnh Thiểu Du đang đứng một bên, mở lời: "Cậu..."
Mạnh Thiểu Du đúng lúc mở miệng nói: "Tôi không biết gì cả."
Cậu nói xong thì rời khỏi nơi đó luôn, những người khác nhìn bóng cậu rời đi thì lẩm bẩm một câu: "Cậu thanh niên này trông quen quen."
"Ưa nhìn thế kia mà, chắc là một minh tinh nào đó."
Sau đó thì chẳng ai nói gì nữa.

Với địa vị trong giới của Tất Văn Châu, chỉ cần là người có đầu óc thì sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay.
Tuy bóc phốt có thể mang lại độ hot nhất thời, nhưng xúc phạm đến đạo diễn nổi tiếng thì đúng là đầu đất.
- -
Vì tốn kha khá thời gian trong toilet, trên đường về Mạnh Thiểu Du gặp phải Dư Giang Hòa.

Thầy Dư thấy cậu ra ngoài trong khoảng thời gian dài mà không quay lại, bèn ra ngoài tìm người.
"Em gặp phải chuyện gì à?" Vừa thấy Mạnh Thiểu Du là Dư Giang Hòa đã hỏi ngay, trên gương mặt anh là vẻ quan tâm không hề che giấu.

Mạnh Thiểu Du bèn nở nụ cười trấn an, cậu lắc đầu nói: "Không có việc gì ạ."
Dư Giang Hòa không hề nghi ngờ cậu, anh gật đầu rồi nói: "Vậy bọn mình về thôi."
"Ơ? Đã xong rồi ạ?"
Đáng lý sẽ không kết thúc nhanh như vậy, song cậu lại thấy Dư Giang Hòa cúi đầu gửi một tin nhắn, kế đó anh lại ngẩng mặt lên rồi nói một cách thong dong: "Ừ, anh xong rồi."
Mạnh Thiểu Du: "..." Có lẽ đây là sự tùy hứng của ảnh đế ha.
Nếu thầy Dư muốn đi thì chắc chắn bên kia sẽ không ngăn cản, dù sao thì Dư Giang Hòa cũng đã đạt đến địa vị không cần phải xã giao để mở rộng mạng lưới xã hội, bản thân anh đã là một mạng lưới rồi.
Kế đó, Dư Giang Hòa vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nhóc đạo trưởng rồi nói: "Bọn mình về được rồi."
Mạnh Thiểu Du thấy anh bình tĩnh như vậy thì cũng xuôi theo, hai người nắm tay nhau đi đến bãi đỗ xe, lần này người lái xe là Dư Giang Hòa.
Mạnh Thiểu Du thấy Dư Giang Hòa buông tay một cách bịn rịn thì không khỏi cười, bảo: "Thầy Dư, anh nhõng nhẽo ghê."
Kể từ khi hai người yêu đương thì phần lớn vẫn là Dư Giang Hòa chủ động.

Mạnh Thiểu Du phát hiện ra thầy Dư rất thích dính lấy cậu, khi ở nhà, ngay cả khi xem TV thì hai người cũng phải chen chúc trên sô-pha.
Cậu cũng nghi ngờ có phải lần này thầy Dư về sớm là vì bọn họ không ngồi ăn cùng bàn hay không...
Vì Dư Giang Hòa lái xe nên Mạnh Thiểu Du ngồi ở ghế phó lái.

Sau khi nghe cậu nói vậy, Dư Giang Hòa chợt kéo tay cậu sát lại bên miệng rồi hôn chóc một cái, dốc sức thể hiện sự nũng nịu của mình.
Anh nhấc mi nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, nhếch môi cười nói: "Nếu anh không nhõng nhẽo một chút thì sao mà độc chiếm sự sủng ái của Hoàng Thượng được đây?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Thầy Dư nói diễn là diễn, vai nào anh cũng múa bút thành văn.


Lần này anh cười toe toét nhìn sang, tuy anh vẫn là anh thôi, nhưng đúng là có cảm giác khang khác...
Vành tai Mạnh Thiểu Du đỏ bừng, cậu vừa thẹn vừa giận mà nói: "Đây là câu đùa từ thuở nào rồi chứ!"
Biết nhóc đạo trưởng hay ngại nên Dư Giang Hoà thức thời không nói tiếp, anh chỉ nhân lúc sáp lại đeo dây an toàn cho đạo trưởng mà hôn cậu một cái.
- -
Trên đường về, Trương An Sinh lại gọi một cuộc điện thoại đến.

Dư Giang Hòa đang lái xe nên bèn ra hiệu cho Mạnh Thiểu Du bắt máy.
Giọng nói của Trương An Sinh truyền đến từ đầu dây bên kia: "Giang Hòa, nghe nói Tất Văn Châu đang định quay phim mới đó, cậu có muốn liên hệ thử không?"
Mọi người trong giới đều nghe nói đến việc Tất Văn Châu muốn quay một bộ phim mới.

Trương An Sinh cũng nghe bảo hôm nay có người mời Tất Văn Châu uống rượu, vậy nên ông mới ngẫm ra được.
Tuy Dư Giang Hòa không thiếu lời mời đóng phim, song phim của Tất Văn Châu lại không giống như vậy, nếu có thể thảo luận được thì rất tốt.

Đương nhiên, việc này cũng phải xem ý muốn của Dư Giang Hòa ra sao, và kịch bản có thích hợp hay không.
"Ồ? Có kịch bản không?"
"Vẫn chưa có manh mối gì cả..."
Dư Giang Hòa đang lái xe nên cũng không nghĩ nhiều, bèn nói: "Vậy đợi anh ta quyết định kịch bản rồi hẵng nói."
Trương An Sinh chỉ cân nhắc từ góc độ của người đại diện.

Bây giờ Dư Giang Hòa không thiếu danh lợi, năm nào anh cũng ra mắt một, hai bộ phim, có thể xem như là một diễn viên phát triển ổn định.
Nhưng việc quay phim ấy mà, đóng phim của đạo diễn khác là một chuyện, mà đóng phim của Tất Văn Châu lại là một chuyện khác.
Huống chi trước kia Dư Giang Hòa và Tất Văn Châu cũng đã từng hợp tác trong một bộ phim, cũng chính là bộ phim đã giúp anh giành được chiếc cúp ảnh đế đầu tiên.
Song, với đẳng cấp của Dư Giang Hòa và Tất Văn Châu, dù người đại diện có ý thì cũng phải cân nhắc đến ý kiến của diễn viên và đạo diễn, sau đó còn phải xét về phương diện kịch bản, nếu không phù hợp thì cũng sẽ không có kết quả.
Nhưng Trương An Sinh muốn liên hệ thì cứ để ông liên hệ.

Chủ yếu là ông cũng muốn nghe thử ý kiến của Dư Giang Hòa, khi thấy anh không phản đối thì ông bèn tìm cách liên lạc với phía Tất Văn Châu.
Kết quả là không lâu sau, Trương An Sinh lại gọi điện thoại đến, giọng nói của ông không khỏi mất mát.
"Phía Tất Văn Châu nói với tôi rằng cậu ta không có ý định này."
Trương An Sinh cũng chỉ nghe đồng nghiệp nói đến việc này.

Khi thấy bọn họ bàn tán đâu ra đó, ông còn tưởng cho dù Tất Văn Châu không quay phim ngay thì cũng đang trong quá trình chuẩn bị rồi, không ngờ đây lại là chuyện căn bản không có thật!

"Tức thật, tin vỉa hè làm hại tôi rồi!!"
Mạnh Thiểu Du chứng kiến toàn bộ quá trình, nghĩ bụng, đạo diễn Tất còn đang bận chăm sóc vợ mà, làm gì có thời gian quay phim chứ...
- -
Tại nhà Dư Giang Hòa.
Thường thì Diệp Hòa Phong và Đại Hắc luôn được giữ trong nhà, dù sao thì hai linh hồn này cũng không thể đầu thai, nếu mang ra ngoài hoài thì cũng không tiện.
Mỗi khi Mạnh Thiểu Du ra ngoài thì nơi đây trở thành thiên hạ của bọn chúng.

Hồn ma thì không làm được gì, vậy nên lúc rảnh rỗi thì Diệp Hòa Phong sẽ viết kịch bản.
Có vài lần hắn còn đề nghị Mạnh Thiểu Du làm ra một con búp bê phỏng theo người thật cho mình —
"Nói chung là như này bất tiện lắm!"
Mạnh Thiểu Du chỉ cho rằng hắn đang nói linh tinh, chưa nói đến việc Diệp Hòa Phong có điều khiển được búp bê hay không, chỉ riêng việc đặt một con búp bê như vậy trong nhà đã rất đáng sợ rồi!
Diệp Hòa Phong cứ càm ràm mãi, nhưng cảm xúc nhanh đến rồi cũng mau đi, không lâu sau thì hắn đã tập trung tinh thần vào một kịch bản mới.
Thế giới bên kia huyền ảo và mờ mịt, tuy Diệp Hòa Phong đang ở trong đó, nhưng vì thời gian chết quá ngắn, nên hắn vẫn còn giữ lại rất nhiều cảm xúc khi là con người.

Cảm giác mê man khi hành tẩu giữa hai chốn âm dương khiến hắn không khỏi nhấc bút lên viết một bộ kịch bản mới.
Nhưng bất kể là kịch bản nào, thì Diệp Hòa Phong cũng chưa từng được nhìn thấy chúng trên màn ảnh lớn...
Thậm chí hắn còn cổ xúy với Mạnh Thiểu Du: "Đạo trưởng chỉ cần thủ thỉ bên gối thì chuyện gì mà chẳng giải quyết được!"
Mạnh Thiểu Du nguýt hắn một cái, buồn cười hỏi: "Anh có biết giọng điệu của anh bây giờ giống gì không?"
"Gì?"
"Giống mấy tên thái giám chuyên lừa gạt Hoàng Thượng làm hôn quân đấy."
Diệp Hòa Phong: "..."
Hắn phải biết từ trước rồi chứ, chắc chắn là Mạnh Thiểu Du sẽ không nói gì dễ nghe!!
Có điều, lúc trước Mạnh Thiểu Du cũng đã đáp ứng với Diệp Hòa Phong rằng sẽ giúp hắn hoàn thành tâm nguyện.

Nói cho cùng thì nhân quả vẫn còn đó, nên Mạnh Thiểu Du sẽ không nuốt lời.
Diệp Hòa Phong nghĩ nghĩ rồi nói: "Không sao, đến lúc đó thì thầy Dư cũng ra mặt luôn!"
Mạnh Thiểu Du nhấc mi: "Anh cũng tự tin gớm nhỉ?"
"Tất nhiên rồi, dù sao cũng là người nhà, nói gì thì nói cũng phải hữu tình tài trợ một tí chứ."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Một người một quỷ đang trò chuyện, bỗng dưng Mạnh Thiểu Du nghe thấy Đại Hắc kêu lên, tiếng động rất lớn.
"Sao vậy?" Nếu không có chuyện thì Đại Hắc sẽ không sủa, Mạnh Thiểu Du chau mày đi vào sân, sau đó cậu thấy Đại Hắc lôi một chuỗi xích câu hồn về.
Chuỗi xích kia vẫn còn giữ rất nhiều hồn phách.

Mạnh Thiểu Du nhìn kĩ lại, thấy thứ nằm ở tận cùng dây xích không giống hồn ma mà giống linh hồn sống hơn, cậu bèn kéo xích câu hồn lại rồi giữ chặt.
Kế đó cậu nói với tên quỷ sai đang câu hồn kia: "Anh câu sai hồn rồi! Bên trên có cả linh hồn sống này!"
Quỷ sai kia nghe tiếng nói thì hơi khựng lại, lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du mới nhìn rõ ngoại hình của đối phương.
Giỏi lắm, đeo cái mặt nạ lớn đấy!
Mạnh Thiểu Du nheo mắt, cậu càng dùng sức trên tay, kéo chặt sợi xích câu hồn về phía này.


Tên quỷ sai kia run tay, sợi xích trong tay Mạnh Thiểu Du càng kéo càng dài ra, ấy vậy mà khoảng cách cũng không gần lại dù chỉ một chút.
Tên quỷ sai kia xoay đầu định bỏ chạy, cuối cùng Mạnh Thiểu Du chỉ có thể vọt lên cướp lấy linh hồn sống nằm sau cùng.

Mà khi cậu nhìn lại thì tên quỷ sai kia đã không còn tăm hơi.
Mạnh Thiểu Du mắng thầm một tiếng, sau đó cậu lại viết thư cho bọn Lão Triệu.

Cậu cố gắng hết sức để miêu tả lại ngoại hình của tên quỷ sai kia, để cộng đồng quỷ sai ở Nam Thành đề cao cảnh giác.
Kế đó, cậu lại nhìn sang linh hồn sống mà mình cướp được.
Linh hồn sống này là một quý cô, hồn thể rất nhợt nhạt, hẳn là ly hồn đã lâu.

Đã vậy hồn thể mà cậu cướp về còn thiếu hai phách, những linh hồn như thế không thể tự hoàn hồn được.
Đó là chưa kể hồn thể này còn đang ở trong trạng thái hỗn loạn, dù có hỏi thì cũng không tra ra được gì.
Mạnh Thiểu Du đành phải đưa cô vào nhà, dùng vài phương pháp để ổn định lại hồn phách của cô.
Đại Hắc đi theo bên chân cậu, lắc lắc cái đuôi, nếu lần này không có nó thì cậu đã không phát hiện ra linh hồn sống.

Vậy nên Mạnh Thiểu Du bèn xoa xoa đầu Đại Hắc, sau đó cậu nghĩ nghĩ rồi lại gửi thư cho Lão Triệu, xem thử có thể tra được thông tin của linh hồn này hay không, tốt nhất là có thể tìm về hai phách còn lại.
Nhưng còn chưa đợi cậu kịp báo tin, Dư Giang Hòa đã nhìn thấy linh hồn kia trước, anh nhíu mày nói: "Đây là cô Tất mà?"
"Thầy Dư biết ạ?"
"Anh có gặp mấy lần." Dư Giang Hòa gật đầu.

Cô là bạn đời của Tất Văn Châu, hồi trước khi quay phim anh cũng từng gặp trong ê-kíp, nên vẫn còn chút ấn tượng.
Mạnh Thiểu Du không ngờ người này lại là vợ của Tất Văn Châu.
Linh hồn sống vẫn mang dáng vẻ đờ đẫn, Mạnh Thiểu Du bèn kể lại tình huống của cô Tất một lượt, sau đó cậu nói: "Nếu người thân đến đây chiêu hồn là tốt nhất."
Dư Giang Hòa nghe vậy thì nói: "Để anh gọi điện cho anh ta."
Thật ra mối quan hệ của Dư Giang Hòa với Tất Văn Châu cũng không tồi, chỉ là ít người biết đến mà thôi.

Dư Giang Hòa cũng hiểu được tình cảm của Tất Văn Châu và vợ, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, đương nhiên anh cũng không thể bàng quan.
Dứt lời, Dư Giang Hòa bèn gọi điện cho Tất Văn Châu.
"Văn Châu, đến nhà tôi một chuyến được không?" Anh dừng một lát rồi nói: "Vợ anh đang ở đây."
Tất Văn Châu nhận cuộc gọi, nghe vậy thì lịch sự nói một câu: "Ha hả.

Bọn lừa đảo, cút đê!"
Nói xong, hắn nổi giận đùng đùng rồi cúp điện thoại cái rụp.
Dư Giang Hòa: "..."

Hết chương 64..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi