CẢ GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU MONG TÔI IM MIỆNG


Nhánh gỗ đào này đã nằm trong tay Mạnh Thiểu Du gần mười năm rồi, nhìn thì không thấy có chỗ nào đặc biệt, chỉ là một cành gỗ đứt lìa mà thôi.
Trên thực tế, nhánh gỗ này được lấy từ cây đào trước cửa đạo quan, nó có chất liệu gỗ giống với lệnh ngũ lôi trong tay Mạnh Thiểu Du, đều là gỗ sét đánh.
Về lý, một nhánh gỗ như vậy không thể nào hồi sinh được, dù có gieo trồng kĩ thuật thì cũng không cứu nổi.
Ấy vậy mà hiện tại, cành gỗ này lại đang nảy mầm trong tay Dư Giang Hòa!
Mạnh Thiểu Du và Dư Giang Hòa nhìn nhau, cả hai người đều không thể tin nổi.
"Cái này là cổ thụ ra hoa à?" Mạnh Thiểu Du than thở một câu.
Trên tay Dư Giang Hòa, lá mầm mọc ở đầu nhánh gỗ còn vẫy vẫy trong không khí, trông tươi tắn đáng yêu.
Quan trọng hơn hết, không bao lâu sau, không chỉ ở trên ngọn mà những nơi khác cũng lần lượt có dấu hiệu nảy mầm.

Chỉ trong chốc lát, trông nhánh gỗ này như vừa được bẻ xuống từ trên cây.
Mạnh Thiểu Du nhíu đi một ít mầm, đây đúng là chồi non mọc ra từ thân cây đào.

Sau đó, cậu lại nhìn về phía thầy Dư rồi bước đến hôn anh một cái.
Cậu dùng linh khí kiểm tra cơ thể thầy Dư một lượt, cũng không phát hiện ra hiện tượng gì kì quái.
Theo bản năng, Dư Giang Hòa khựng lại rồi giữ chặt lấy eo Mạnh Thiểu Du, anh ôm cậu vào ngực rồi làm nụ hôn sâu thêm...
"Khụ...!Trong cơ thể anh cũng không có gì lạ." Mạnh Thiểu Du rời khỏi lồng ngực Dư Giang Hòa, cậu nói với đôi tai ửng đỏ.
Việc này rất kì lạ, cậu cứ nghĩ anh bị ảnh hưởng bởi long khí bên ngoài như chuyện cột rồng khi đó, nhưng kết quả lại không phải...
Mạnh Thiểu Du cau mày.

Trong khoảng thời gian này, hai người luôn như hình với bóng, nếu có gì lạ thường thì cậu phải phát hiện từ lâu rồi mới đúng.
"Rốt cuộc đây là thứ gì mà có thể khiến nhánh gỗ xanh tươi trở lại?" Mạnh Thiểu Du nói.

Cậu lật lại trong đầu những cuốn sách cổ mình từng đọc.

Trong chốc lát, cậu cũng không tìm ra được trường hợp nào tương tự.
"Không chỉ xanh tươi thôi đâu." Dư Giang Hòa mở miệng.

Anh đưa cành cây đến trước mặt Mạnh Thiểu Du, nhánh gỗ đào đâm chồi lúc nha lúc nhúc, sau đó lại nở ra một nụ hoa căng mọng, chen chúc trên cành cây.
Khi Dư Giang Hòa đưa nhánh gỗ đến trước mặt Mạnh Thiểu Du, nụ hoa này bỗng dưng "tạch" một tiếng rồi bung mở!
Mạnh Thiểu Du: "..."
Đúng là nước đi khiến người ta không lường trước được...

Cậu bèn nói: "Chờ em chút."
Kế đó Mạnh Thiểu Du mang vài hạt giống về, hầu hết đều là hạt giống thực vật, cậu đưa hết cho thầy Dư.
Số hạt giống không nhiều, chỉ cần một tay là đã cầm được hết.

Dư Giang Hòa nắm chỗ hạt giống trong tay, hai người vội vàng nhìn chằm chằm vào chúng.

Sau đó, họ bỗng nhìn thấy hạt giống trên tay thầy Dư bắt đầu đâm chồi và sinh trưởng.
Không lâu sau, trong tay Dư Giang Hòa có thêm một cây súp lơ, một củ hành tây và một quả cà chua tươi roi rói.
Dư Giang Hòa: "..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Bọn họ lại thử thêm vài lần nữa, hai người phát hiện ra thực vật trong tay thầy Dư luôn nảy mầm và sinh trưởng rất nhanh chóng, nhưng ngoại trừ chuyện đó thì cũng không có gì kì lạ.
Hạ Dương cũng biết đến chuyện này, cậu nhóc bèn nói: "Hình như chuyện này cũng không có hại, mình có thể đi hỏi sư phụ."
Mạnh Thiểu Du khựng lại, cậu hỏi: "Sư phụ? Ông ấy không ở nhà à?"
"Không ạ, ông ấy xem bói cho em xong thì cũng ra ngoài." Hạ Dương nói, "Ông nói là phải đến thủ đô."
Vậy sao...
Mạnh Thiểu Du cũng biết Hạ Dương nói không sai, bây giờ điều kiện của bọn họ có hạn, đã vậy sư phụ còn đang ở thủ đô, cậu nghe vậy thì thả lỏng chân mày rồi nói: "Vậy cứ kệ đã, đến lúc đó chúng ta đi hỏi sư phụ."
Dù sao thì cũng chưa đến mức nguy cấp, chỉ là không thể chạm vào thực vật trong thời gian dài mà thôi, Dư Giang Hòa cũng không có ý kiến gì về việc này.
"May mà bây giờ bọn mình đang ở trong núi, nếu bị cư dân mạng nhìn thấy thì chắc lại bị trêu chọc." Thấy thầy Dư làm cho thực vật sinh trưởng, Hạ Dương nói.
Cậu bé đang nói đến vụ "công chúa lẩn trốn" lúc trước.
Mạnh Thiểu Du nghĩ bụng, chứ còn gì nữa, ngay cả đôi tay phép thuật mà anh cũng có luôn rồi.
- -
Không tới vài ngày sau, đoàn phim rời khỏi tỉnh Hồ Nam.
Tất Văn Châu liếc nhìn lịch trình của mình rồi mở lời: "Chúng ta sẽ không quay về Nam Thành, phần tiếp theo sẽ lấy bối cảnh thủ đô, chúng ta bay thẳng đến đó là được."
Mọi người không có ý kiến gì về sắp xếp này, đạo điễn là người chỉ huy mà.
Có điều, tuy tới thủ đô nhưng bọn họ cũng không bắt đầu ngay.

Bọn họ rời khỏi tỉnh Hồ Nam sớm hơn kế hoạch, nên phim trường mà ê-kíp thuê vẫn chưa trống chỗ, Tất Văn Châu bèn cho nhóm diễn viên nghỉ ngơi vài ngày.
Có thể nói sự sắp xếp này là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Sau khi đến thủ đô, Mạnh Thiểu Du và Hạ Dương xác nhận sư phụ của hai người quả thực đã tới đây.

Họ tính toán thời gian mà ông ở thủ đô rồi gọi một cuộc điện thoại đến.

"Sư phụ, người đang ở đâu vậy ạ?"
Như đã dự liệu từ trước, đầu dây bên kia nói: "Con tới miếu Đông Nhạc tìm ta là được."
Mạnh Thiểu Du cúp điện thoại rồi nói với Dư Giang Hòa: "Mình đi luôn thôi ạ."
Dư Giang Hòa im lặng một thoáng rồi nói: "Chờ một ngày được không em?"
"?"
Dư Giang Hòa cau mày, anh sửa sang lại quần áo rồi nói: "Bây giờ trông anh nhếch nhác mệt mỏi như vậy, sẽ để lại ấn tượng không tốt." Ngoài ra, anh còn chưa hỏi thăm sở thích của sư phụ, chưa mua quà gì để biếu...
Mạnh Thiểu Du: "..."
Nhìn dáng vẻ hồi hộp thầm kín của thầy Dư, cậu không khỏi nở nụ cười, sau đó vẫn chiều theo ý anh: "Vậy ngày mai mình hẵng đi, dù sao sư phụ cũng ở lại miếu Đông Nhạc, không đi đâu được."
Nhưng đến ngày hôm sau, Mạnh Thiểu Du cũng không ngờ lại có một cảnh tượng khủng bố đến như vậy.
Thầy Dư dùng cả đêm để bàn bạc với stylist về trang phục, sau đó anh lại bám theo Mạnh Thiểu Du để hỏi thăm sở thích của sư phụ...
Đến khi hai người lên đường tới miếu Đông Nhạc, toàn bộ cốp xe đều là "quà biếu" mà Dư Giang Hòa chuẩn bị cho sư phụ.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Sư phụ của Mạnh Thiểu Du cũng mang họ "Mạnh", nhưng không ai gọi tên thật, mà phần lớn thời gian người ta đều gọi đạo hào của ông.
Dù Mạnh Thiểu Du hay gọi ông là ông lão, nhưng thực tế thì sư phụ cũng không già lắm, ông không còn trẻ nhưng tinh thần rất dồi dào, đôi mắt hữu thần, tuy có vài sợi tóc bạc nhưng trông ông cũng chỉ tầm năm mươi.
Vì đã đánh tiếng trước, nên khi hai người Mạnh Thiểu Du đi đến trước mặt ông, lúc bấy giờ ông đang đánh cờ với một vị đạo trưởng.
Thấy hai người đến, đạo trưởng kia thảy quân cờ đi rồi nói: "Huyền Vi, đồ đệ ông tới rồi kìa, vậy tôi đây không quấy rầy nữa!"
"...Không thắng được tôi thì cứ thẳng thắn nhận thua đi, không cần phải vòng vo như thế."
Đạo trưởng kia cười gượng một tiếng rồi nói: "Buồn cười đấy, tôi mà là người như vậy à?" Nhưng rồi ông vẫn thật thà nhấc chân lên rồi rời khỏi nơi đó.
Mạnh Thiểu Du nhìn thoáng qua bàn cờ, quân đen của vị đạo trưởng kia đã bị quân trắng bao vây từ sớm.
Sư phụ vừa xếp bàn cờ vừa nói: "Tìm ta có chuyện gì?"
Mạnh Thiểu Du bèn bước đến rồi kể lại chuyện của Dư Giang Hòa, sau đó cậu nhíu mày nói: "Sư phụ, người đã từng nhìn thấy triệu chứng này chưa ạ?"
Ánh mắt Huyền Vi đặt trên người Dư Giang Hòa, anh lập tức nở một nụ cười ấm áp với ông.
Huyền Vi: "..."
Ông lại nhìn vào đôi bàn tay đang nắm chặt của Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du, yên lặng thu lại tầm mắt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Mạnh Thiểu Du, Huyền Vi nói: "Hồn phách của cậu ta không giống người bình thường."
Thứ Huyền Vi nói đến là hồn phách, chứ không phải là số mệnh.

Mạnh Thiểu Du bèn nhướng mày, sau đó lại nghe sư phụ cậu nói: "Trong cơ thể cậu ta có chứa long phách."
Câu nói này như một tia sét đánh, khi nghe vậy, một Dư Giang Hòa luôn ung dung cũng phải trợn mắt.


Mạnh Thiểu Du nói: "Long phách là ý gì ạ, trên thế giới này thực sự có rồng sao?!"
Huyền Vi nói: "Ta lừa con làm gì?"
Đương nhiên là thế giới này có rồng, tuy ít xuất hiện, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng không tồn tại.

Thuở ban đầu, cũng có rất nhiều tin tức về việc loài rồng xuất hiện tại Trung Quốc, thậm chí còn có cả truyền thuyết trụy long*.
(Truỵ long: Rồng rơi.)
Nhưng rồi theo dòng chảy của thời gian, hiện tại, xã hội loài người đã không còn thích hợp để những sinh vật này sinh sống nữa, vì thế mà những sinh vật trong truyền thuyết bèn che giấu tung tích.
Tương tự như nhân loại, loài rồng cũng sẽ bước vào vòng luân hồi sinh tử.

Đôi khi cũng có những người như Dư Giang Hòa, họ có cơ duyên được sinh ra với long phách trong cơ thể.
Ông nhìn Dư Giang Hòa rồi nói: "Từ nhỏ, cậu đã khác biệt với người bình thường.

Mệnh cách của cậu là thứ được vạn quỷ khao khát, nếu không nhờ có long phách trong thân thể, cậu đã không thể trưởng thành một cách bình an."
Mạnh Thiểu Du không rõ chuyện trước kia của thầy Dư, nhưng Huyền Vi vừa nói vậy thì cậu như bừng tỉnh.
Thảo nào đoàn phim của thầy Dư luôn gặp chuyện thần quái, nhưng chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì lớn.

Thảo nào anh có thể cất giữ long khí trên cột rồng trong người...
"Nhưng không có lý nào lại xuất hiện ngay lúc này ạ." Dư Giang Hòa nghe vậy thì mở miệng.

Chuyện này quá sức li kì, anh cũng không thể tiếp thu được cách nói này ngay.
"Là như này." Huyền Vi cũng không hề bất ngờ, bởi người bình thường nào cũng sẽ có sự hoài nghi giống như Dư Giang Hòa.
Ông nhìn anh rồi nói: "Trên thực tế, nếu không gặp bất trắc thì cả đời cậu cũng sẽ không biết đến chuyện này.

Có điều, trong khoảng thời gian này, có người đang âm thầm muốn làm nhiều chuyện mờ ám."
Dư Giang Hòa sinh ra ở thủ đô, khi ấy, mọi đạo sĩ ở thủ đô đều biết về thể chất của anh.
Về lý, thể chất của Dư Giang Hòa là thể chất thích hợp nhất để tu đạo.

Chỉ cần anh bằng lòng, tất cả các đạo quán và chùa miểu đều sẽ tranh giành anh.

Nhưng khi ấy, bố mẹ của Dư Giang Hòa lại ngỏ ý muốn con mình trưởng thành như người bình thường, họ không mong anh biết đến việc này.
Nếu phụ huynh đã nói vậy, đương nhiên mọi người cũng sẽ nghe theo mong muốn của họ, mọi người bèn giúp che giấu hơi thở trên người Dư Giang Hòa.
Lúc đó Huyền Vi cũng ở thủ đô, nên ông cũng nghe loáng thoáng về việc này.

Không ngờ rất nhiều năm sau, đồ đệ của ông lại đưa đứa bé khi ấy đến trước mặt mình.
Tin tức này quá sức chấn động, trong khoảnh khắc, Mạnh Thiểu Du có chút nghẹn lời.
Huyền Vi lại ngỏ ý, tình trạng bây giờ của Dư Giang Hòa cũng không bất thường, chỉ cần khống chế tạm thời năng lực của mình, luyện tập nhiều hơn là được.

Mạnh Thiểu Du nghe vậy thì hỏi: "...Sư phụ, lúc trước người nói có ai đó giở trò quỷ phía sau, bọn chúng có phải là một tổ chức không ạ? Chúng dùng đồ án này để nhận dạng?"
Cậu nói xong thì lấy đồ án mà mình lưu trong điện thoại ra rồi đưa cho Huyền Vi.
Sau khi nhận được đáp áp khẳng định của Huyền Vi, cậu lại nghe ông nói: "Gần đây, rất nhiều nơi phát hiện ra tung tích của đám người này, đây cũng là nguyên nhân mà ta phải đến thủ đô."
Hành tung của tổ chức này rất quỷ quái, tác phong lại tàn nhẫn.

Bọn chúng đã khiến nhiều nơi phải lao đao, nên đương nhiên Hiệp hội Đạo giáo ở thủ đô cũng lấy được tin tức.
Lần này Huyền Vi đến đây cũng là vì Hiệp hội đã gửi thông báo cho ông, mời ông đến họp.
Thời còn trẻ, Huyền Vi đã từng vào Nam ra Bắc nên cũng có danh tiếng không tồi, gọi là "phán quyết âm dương chặt đứt ngũ hành, trông lòng bàn tay mà xem nhật nguyệt", năng lực bói toán của ông rất được coi trọng trong nghề, nên đương nhiên lần này cũng không thể thiếu ông được.
Mạnh Thiểu Du nhíu mày, cậu đang định nói gì đó thì lại nghe Huyền Vi bảo: "Phía bọn ta vẫn chưa tìm ra phương án, nhưng các con..." Huyền Vi nhìn về phía hai người.
"Trước đó, có lẽ bọn chúng sẽ tìm đến các con."
Mạnh Thiểu Du đã phá hoại rất nhiều kế hoạch của bọn chúng, mà Dư Giang Hòa lại mang long phách trong người.

Huyền Vi đặt mình vào vị trí của đối phương rồi tự hỏi, nếu là chúng, ông cũng sẽ ra tay với hai người.
"Bọn con sẽ cẩn thận." Mạnh Thiểu Du gật đầu.
Huyền Vi thấy vậy thì vung tay lên: "Vậy hết việc rồi, con đi đi!"
Lúc này Dư Giang Hòa mới phản ứng lại.
Hình như anh và Huyền Vi vẫn chưa nói được mấy câu với nhau...
Tiếp đó, anh lại nghe ông nói: "Có rảnh thì về ăn Tết với Thiểu Du."
Dư Giang Hòa nghe vậy thì nhìn về phía Mạnh Thiểu Du, nhóc đạo trưởng đang cười tủm tỉm nhìn anh.

Trái tim vốn đang treo lơ lửng của Dư Giang Hòa cũng bình tĩnh lại, anh nắm lấy tay Mạnh Thiểu Du, sau đó hai người sóng vai rời khỏi viện tử của Huyền Vi.
Ở đằng sau, Huyền Vi dõi theo bóng lưng của hai người.

Ngoài miệng ông tặc lưỡi hai tiếng, nhưng vừa quay đầu lại đã lấy điện thoại ra.
Sau đó tiện tay điểm danh vào super topic của CP Nước Tương.
- -
Bên ngoài miếu Đông Nhạc.
Có hai người đang nấp vào một góc, dõi theo bọn Mạnh Thiểu Du bước ra khỏi miếu.
Một tên mập ú đang cầm la bàn trong tay, sau khi Dư Giang Hòa bước ra, gã bèn xoay chuyển la bàn, cuối cùng thì dừng lại ở một hướng.
Người còn lại là một tên đàn ông cao gầy, hắn giơ camera lên rồi nhắm vào cửa miếu Đông Nhạc, "lách tách" chụp một vài tấm ảnh.
Nhìn hai người sóng vai đi với cử chỉ thân mật trong bức ảnh, tên đàn ông nhếch miệng, nở một nụ cười gian.
Gã mập dòm la bàn, mừng rỡ túm lấy đối phương: "Anh ta là rồng!!"
Tên đàn ông: "Anh ta là gay!".

Hết chương 72..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi