CẢ GIỚI GIẢI TRÍ ĐỀU MONG TÔI IM MIỆNG


Quả táo lăn xuống khỏi mặt bàn rồi đập thẳng vào thái dương của ông Nhâm, thậm chí còn phát ra một tiếng vang rõ rệt.
Ông Nhâm không màng hình tượng mà hét lên một tiếng, sau đó bật dậy khỏi mặt đất!
Ông dòm trái dòm phải, trừ ông ra thì ở đây chỉ có bài vị của tổ tiên, bà Nhâm và cậu con út đều đang đợi ở bên ngoài từ đường.
Vậy...
Ông Nhâm ra điều nghi hoặc, vậy ai đã ném quả táo này chứ.
Ông bèn đứng đó một lúc, sau đó lại tiếp tục quỳ xuống, thắp lại ba nén nhang rồi bái lạy tổ tiên.
Ấy vậy mà đúng lúc này quả táo trên bàn lại văng ra!
Lần này ông Nhâm đã biết điều nên vội vàng tránh đi.

Quả táo kia nện xuống mặt đất rồi tách thành hai nửa, ông thấy vậy thì không khỏi lúng túng.

Tiếp đó ông lại nghe thấy một chuỗi âm thanh, chợt thấy tất cả các quả táo trên bàn đều bay thẳng về phía mình!
"Bộp bộp bộp!"
Cậu cả Nhâm và bà Nhâm đứng ngoài liếc nhìn nhau, cậu cả Nhâm bèn nói: "...Sao ầm ĩ quá, để con vào nhìn xem."
Bà Nhâm gật đầu, cậu cả Nhâm bèn đi vào sảnh từ đường có chứa bài vị, anh còn chưa mở cửa thì đã bắt gặp ông Nhâm đang tháo chạy khỏi căn phòng!
Cậu cả Nhâm sững sờ, sau đó lại liếc nhìn vào trong.
Ghê gớm làm sao, lúc này bên trong là một mớ hỗn độn, từ đường vốn nghiêm trang lại đầy rẫy dưa hỏng quả nứt, đúng là một đống hổ lốn.
Ông Nhâm cực kì đau đầu, bèn kể lại sự việc ban nãy cho mọi người nghe.
Trên gương mặt cậu cả Nhâm toát lên vẻ chần chừ, cũng không phải anh không tin lời bố, nhưng nhìn tình trạng của từ đường thì có vẻ như tổ tiên đã nổi giận rồi!
Bà Nhâm chậm rãi bước đến.

Sau khi nhìn thấy tình trạng bên trong, bà nhíu chặt mày rồi nói: "Nếu con út đã quay về thì sao lại xảy ra chuyện này chứ."
Tiểu thiếu gia vừa được đưa về cũng nhăn mặt, người nhà họ Nhâm thấy vậy thì không khỏi đau lòng, bà Nhâm bèn nói thẳng: "Chắc là do bố con không được lòng ông bà, để mẹ nói anh con đi xem sao."
Ông Nhâm: "..."
Cậu cả Nhâm: "..."
Tiểu thiếu gia kia lập tức giương đôi mắt ướt sũng nhìn về phía cậu cả.

Dù sao đây cũng là cậu em trai mà cả nhà đã tìm kiếm ròng rã bao nhiêu năm, đại thiếu Nhâm thấy vậy thì chỉ có thể gật đầu rồi nói: "Để anh đi thử xem."
Sau đó dưới cái nhìn chăm chú của bố, anh cũng bước vào bên trong từ đường.

Song, dù đổi sang cậu cả Nhâm thì kết quả cũng không hề khác đi.

Khi anh đi vào, vì trái cây trên bàn đều đã bị đập cho nát bấy, lúc bấy giờ đến lượt các bài vị náo loạn.
Anh còn chưa kịp mở miệng thì đống bài vị đã bắt đầu lắc lư không ngừng, trông cứ như vô số tổ tiên đang nổi trận lôi đình!
Thậm chí đến cả đệm cói cũng bị bọn họ ném thẳng ra ngoài.
Cậu cả Nhâm còn chưa kịp thắp hương thì đã bị ném ra ngoài y hệt như bố mình.
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng trên, đến bà Nhâm cũng hết biết nói gì.

Ông Nhâm day day trán rồi nói với tiểu thiếu gia: "Chắc là xảy ra chuyện gì đó, hôm nay không nên nhận tổ, ta để hôm khác nhé."
Tiểu thiếu gia kia cũng không nhiều lời, cậu ta gật đầu, trông rất ngoan ngoãn.
Sau khi cho người đưa cậu bé đi, ông Nhâm bèn quay đầu nói với cậu con cả: "Con mời đạo trưởng miếu Đông Nhạc đến xem đi."
Kể từ lúc phất lên, từ đường nhà họ Nhâm cũng chưa gặp phải chuyện như vậy bao giờ.

Tuy không nói nhưng trong lòng ông Nhâm cũng không khỏi băn khoăn.

Mời đạo trưởng đến cũng là để bản thân ông được an lòng.
Nếu đúng là tổ tiên hiển linh thì họ sẽ hỏi cho ra nhẽ, nhưng nếu là những thứ dơ bẩn khác chạy vào từ đường để hù dọa thì họ sẽ không bỏ qua!
Vừa nghe nói nhà họ Nhâm xảy ra chuyện, miếu Đông Nhạc cũng không nhiều lời mà phái một đạo trưởng đến.
Đạo trưởng vừa đến đã xin vào từ đường xem thử.

Ông Nhâm đi cùng, trên đường đi ông không kìm được mà hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ đây là điềm báo khí vận của gia đình tôi?"
Không phải từ đường có ảnh hưởng đến số mệnh của một gia đình sao?
Đạo trưởng cười nói: "Chưa tới mức liên lụy đến gia sản đâu ạ."
Có rất nhiều trường hợp từ đường hiển linh.

Từ đường của các gia tộc lớn luôn được cung phụng trong thời gian dài, nên dần dà trở thành một loại tín ngưỡng của dòng họ.

Bài vị của tổ tiên được cung phụng cũng tương đương với tiểu thần minh, nhưng do thần minh này có quan hệ máu mủ với gia tộc, chỉ khi có chuyện liên quan đến gia tộc thì họ mới hiện ra.
Mà riêng trường hợp này cũng phân thành nhiều loại.

Ví dụ, nếu không vừa mắt những việc như anh em trong nhà có xích mích hay đòi ở riêng, khi đó các tổ tiên sẽ hiển linh.
Đạo trưởng cũng kể một truyền thuyết mà sách cổ đã từng ghi lại.

Khi xưa có một gia đình, người vợ ngoại tình nên sinh ra một đứa bé nằm ngoài gia tộc, mỗi khi người trong tộc hiến tế thì một nửa đồ cúng lại bị chia cho một gia đình khác.
Tổ tiên của gia đình nọ rất tức giận nên hiện thân lên quở trách.

Đến khi gia đình nọ điều tra ra chân tướng, đưa đứa trẻ về đúng nhà thì mọi chuyện mới êm xuôi.
Nghe đến đây, vẻ mặt ông Nhâm không khỏi cứng đờ.

Mãi sau vị đạo trưởng này mới nhớ ra nhà họ Nhâm vừa tìm được con về không lâu, y bèn sửa miệng: "Đương nhiên, cũng có thể là do từ đường của gia đình có ma quỷ quấy rối.

Nếu muốn biết vấn đề cụ thể thì chúng ta phải xem xét kĩ càng, mong ngài Nhâm đừng để ý."
Y vừa nói vậy, ông Nhâm bèn ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Đương nhiên, làm phiền đạo trưởng rồi."
- -
Bên trong từ đường của nhà họ Nhâm.
Đạo trưởng kia vừa bước vào thì đã trông thấy đống hỗn độn trên mặt đất.

Kể từ lần tế tổ nọ thì không ai có thể đặt chân vào nơi này, vậy nên họ vẫn chưa thể dọn dẹp sạch sẽ.
Đạo trưởng kia dạo qua một vòng, chiếc la bàn trong tay vẫn không hề có động tĩnh.

Ông Nhâm đi theo bên cạnh, muốn hỏi cũng chẳng được, lát sau lại nghe vị đạo trưởng này mở lời: "Nơi này không có hơi thở của ma quỷ..."
Ông Nhâm giật nảy trong lòng, kế đó vị đạo trưởng kia lại nói: "Chúng ta chỉ có thể mời tổ tiên Nhâm thị đến hỏi ý, ngài Nhâm thấy sao ạ?"
Đây chẳng qua là một câu hỏi lễ phép, đương nhiên ông Nhâm sẽ không từ chối, trái lại ông còn vội vàng nói: "Xin nhờ, xin nhờ."
Nghe vậy, vị đạo trưởng kia bắt đầu lôi đạo cụ khoa nghi mà y đã chuẩn bị ra, bắt đầu chiêu hồn tổ tiên của nhà họ Nhâm đến.
Trong từ đường cung phụng rất nhiều tổ tiên, đạo trưởng chỉ có thể mời vài vị mới chết chưa lâu.

Trùng hợp sao, những người được gọi đến là ông nội, ông cố và ông sơ của bố Nhâm...
Thân ảnh của ba vị tổ tiên dần hiện lên trước mắt bố Nhâm.


Còn chưa để ông kịp kinh ngạc, người đầu tiên lên tiếng chính là ông sơ có vai vế lớn nhất.
Tổ tiên nhà họ Nhâm đã từng làm lính nên vô cùng nóng tính, ông sơ vừa nhìn thấy bố Nhâm đã nổi giận đùng đùng, đập bốp một phát vào đầu ông!
Ông sơ vô cùng phẫn nộ nói: "Thằng ngốc này! Ai mi cũng đòi đưa vào gia phả, không định cho bọn ta sống dễ chịu đúng không!!"
Bố Nhâm: "..."
Có ông sơ đi đầu, hai người còn lại cũng hề không khách sáo.

Cả ba vị vây lấy bố Nhâm rồi mạnh ai nấy mắng một trận ra trò, ý kiến chung thì chỉ có một — Mi nhìn xem mi đưa cái thể loại gì về vậy hả!
Bố Nhâm cứ vậy mà ngây ra.
"...Ông nội, ông cố, không phải chứ, vậy, ý mọi người là cậu bé kia không phải con trai con sao?"
Ông nội Nhâm căm phẫn nói: "Nếu phải thì sao bọn ta lại bực mình hả?!"
"..."
Trong nháy mắt, tâm trạng bố Nhâm chợt trở nên hỗn loạn.

Còn chưa đến một tuần mà ông đã trải qua cảm giác mất rồi lại được, được rồi lại mất, đời người nào có mấy việc lên voi xuống chó như vậy!
Ông cố Nhâm lại không định bỏ qua cho ông: "Đã đưa nó đến từ đường thì chắc cũng công khai rồi nhỉ?"
Bố Nhâm không nói lời nào, ông cố lại hừ lạnh rồi nói: "Ta cũng kệ đấy, thằng bé này không phải là máu mủ nhà họ Nhâm chúng ta, mi phải xử lí sao cho thỏa đáng!"
Tuy trong lòng rất bối rối nhưng bố Nhâm vẫn gật đầu.

Chẳng cần tổ tiên phải nói thì ông cũng sẽ đuổi cái người đã giả mạo con trai ông đi.
Thế nhưng...
Bố Nhâm bèn hỏi một cách đáng thương: "Các ông ơi, các ông đã nhận ra đây không phải là cháu ruột của mình, vậy các ông có biết cháu ruột của các ông ở đâu không ạ?"
Ông nội Nhâm đáp: "Bây giờ thằng bé cũng đang ở thủ đô, nó họ Mạnh, tên là Mạnh Thiểu Du."
Đạo trưởng đứng bên cạnh: "...?!"
Không hiểu sao cái tên này nghe quen quen, vì không để ý đến tin tức bên lề nên lúc ấy bố Nhâm cũng không nhớ ra đó là ai.
Nhưng dù sao tên đặc biệt thì cũng dễ tìm hơn, bố Nhâm lại tủi thân nói: "Ông nội, các ông đều biết cháu nội ở đâu mà sao không chỉ cho bọn con chứ?"
Mấy vị tổ tiên họ Nhâm nghe vậy thì cạn lời: "Dương gian có luật của dương gian, âm phủ cũng có giới hạn của âm phủ.

Dù muốn tìm cháu trai thì bọn ta cũng phải đạt điều kiện nhất định."
Có phải trước giờ bọn họ không muốn tìm giúp đâu? Chỉ là những nơi bọn họ có thể tìm đều không có manh mối gì mà thôi!
Nếu không vì Mạnh Thiểu Du đến Bắc Kinh, thông tin của cậu được lưu lại ở chỗ Thành Hoàng, mấy ông lão bọn họ cũng chẳng thể biết được!
Bị mấy ông lão đâm chọc thêm một lát, cuối cùng bố Nhâm đành rời khỏi từ đường với tâm trạng nửa buồn nửa vui.

Buồn vì biết trong khi bọn họ nhận nhầm người thì con mình còn đâu đó ngoài kia, nhưng cũng vui vì lần này đã biết tên tuổi nên chắc chắn sẽ không nhầm nữa!

Đạo trưởng nọ đi bên cạnh ông Nhâm, vài lần muốn nói rồi lại thôi, song ông Nhâm vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nhận ra.
Sau đó ông Nhâm gọi con trai lớn đến rồi kể lại chuyện trong từ đường.

Cậu cả Nhâm không ngờ sự việc lại chuyển hướng như vậy, anh lập tức thưa: "Bố yên tâm, cứ để con xử lí."
Cậu thiếu gia giả mạo kia còn đang làm việc tại công ty, vì có anh cả làm chỗ dựa nên cậu ta sống rất thoải mái.

Lúc bấy giờ đại thiếu gia đã biết đối phương là một tên lừa đảo, rất nhanh thôi cậu ta sẽ không còn được nhàn nhã nữa.
Người nhà họ Nhâm vốn coi trọng tình cảm, khi biết con trai/em trai mà bọn họ tìm kiếm hơn hai mươi năm bị người ta giả mạo, hai người đàn ông họ Nhâm là những người đầu tiên cảm thấy khó chịu.
Cậu cả Nhâm bèn gọi một cuộc điện thoại, cậu thiếu gia giả mạo đang ngồi trong văn phòng cứ thế bị bảo vệ bắt lại.
Vẻ mặt đối phương hẵng còn ngơ ngác, cậu ta ngây thơ nói: "Anh hai gọi tôi đến đây mà." Đây là sao chứ!
Kết quả là bảo vệ lại nói: "Đây là ý của đại thiếu gia."
Rất nhanh sau đó đối phương đã thay đổi sắc mặt.
Người đầu tiên biết chuyện bảo vệ gây khó dễ cho thiếu gia giả mạo là bà Nhâm — Cũng do cậu ta gọi điện kể khổ với bà.
Bà bèn chạy đến hỏi han ông xã và con trai mình.
"Chuyện bảo vệ là sao? Sao đột nhiên lại cho người bắt thằng bé?" Bà Nhâm ôm vẻ mặt khó hiểu, thậm chí còn dùng tông giọng có hơi giận dữ để hỏi chuyện hai bố con.
Thấy bà đến, ông Nhâm và cậu cả Nhâm liếc mắt nhìn nhau, ông nghĩ ngợi một chốc rồi kể lại chuyện từ đường cho bà nghe.
Tuy nghe có vẻ vớ vẩn, nhưng bà Nhâm đã cầu phúc ở miếu Đông Nhạc hơn hai mươi năm nay, chứng kiến biết bao chuyện kì lạ.

Hơn nữa vì tin tưởng chồng mình nên bà chấp nhận chuyện này rất nhanh.

Song tin tức này vẫn gây ra sang chấn tâm lý không nhỏ cho bà.
Nghĩ đến việc đứa con mình che chở là một kẻ lừa đảo, trong khi con ruột mình thì còn đang lưu lạc ngoài kia, có thể cậu còn biết tin thông qua một loạt bài báo trên mạng...
Một đứa bé bơ vơ đến vậy...
Bà Ngâm chỉ muốn ngất đi ngay tại chỗ, ông Nhâm bèn vội vàng mở lời: "Bọn anh vẫn còn tin tốt!"
"Ông nội đã cho anh biết tên thật của con, hơn nữa thằng bé còn đang ở ngay tại Bắc Kinh!"
Không thể nghi ngờ, đây chính là việc bà Nhâm quan tâm nhất vào lúc này, bà vội vàng bắt lấy ông Nhâm rồi hỏi: "Thật chứ? Con ở đâu? Tên nó là gì? Bây giờ chúng ta phải đi ngay..."
Ông Nhâm bèn nói: "Con họ Mạnh, tên là Mạnh Thiểu Du.

Các ông nói có thể gặp được thằng bé ở miếu Đông Nhạc..."
Ông còn chưa dứt lời, cả bà Nhâm và cậu cả Nhâm đều hét lên: "...Cái gì cơ?!!"

Hết chương 88..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi