CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Máy vi tính mới lắp này quả nhiên là rất rẻ, rẻ hơn ít nhất một nửa so với tưởng tượng của Thẩm Đông, đương nhiên, bởi vì nó là hàng cũ, linh kiện đều là cũ, cái cửa tiệm bán trên trấn kia, muốn bán máy mới cũng quá sức.

Có điều, lúc chạng vạng mang máy về tới trên đảo, Thẩm Đông bắt đầu hơi rầu rĩ, CPU thì thôi, cũng không khác lúc đầu lắm, mà màn hình thì hoàn toàn khác, có là secondhand thì cũng không phải là đầu to nữa, là màn hình tinh thể lỏng mỏng.

Thẩm Đông nhìn máy tính trên bàn.

Phải giải thích chuyện này với chú Trần thế nào đây?

Sửa cái máy tính thôi mà sửa được màn hình đầu to thành được màn hình tinh thể lỏng? Khả năng này là bao nhiêu…

“Có thể sử dụng đúng không? Dò mìn được không?” Tào Mộc cởi trần mặc quần cộc ngồi bên giường, cậu mới vừa ngâm mình trong biển nửa tiếng rồi tới đây, tóc vẫn còn ướt.

“Không biết, trong phòng này không có ổ cắm.” Thẩm Đông còn đang nghĩ xem có nên nói thật với chú Trần không, hắn cũng không rõ bên trong khái niệm của chú Trần, cùng Hồng Kiệt lên bờ có tính là hành vi bình thường không ảnh hưởng tới công việc hay không.

“Hôm nay mệt thật đấy,” Tào Mộc nằm dài ra giường, chân khoát lên mép giường đung đưa, mũi chân vẫn còn đang xỏ dép lê, “Nhưng mà đôi dép này tốt thật, bước đi rất dễ.”

“Sau này cứ, đi đi.” Thẩm Đông ngồi xuống bên cạnh cậu, chốc nữa thay ca vẫn cứ cầm tới thôi, hắn thật sự không nghĩ ra được lí do nào hợp lí để giải thích tại sao đầu to lại biến thành tinh thể lỏng.

“Ừ, Thẩm Đông,” Tào Mộc đột nhiên đưa tay ra cách một lớp áo sờ lên eo hắn, “Cái áo này của anh đẹp hơn cái áo xanh lá cây kia.”

Tay Tào Mộc rất ấm áp, nhiệt độ xuyên qua một lớp áo khiến Thẩm Đông có cảm giác khác thường, hắn liền nhanh chóng thẳng người lên, tránh bàn tay Tào Mộc.

“Vậy à?” Hắn cúi đầu nhìn áo trên người mình, một cái áo phông rất thông thường, cùng kiểu với Tào Mộc, chỉ có điều cái áo này của hắn là màu trắng.

Áo là Hồng Kiệt chọn, cậu ta yêu thích không buông tay cái ký hiệu giống trên cánh buồm của cậu ta, cố ép buộc Tào Mộc và Thẩm Đông mua mỗi màu vài cái, coi như đồng phục nhóm, chỉ mình cậu ta là không mặc, bởi vì thuyền trưởng và thuyền viên không thể mặc giống nhau.

“Đẹp,” Tào Mộc trở mình, tay lại sờ lên cánh tay hắn, “Thẩm Đông, anh đẹp thật đấy.”

Giờ Thẩm Đông không tránh tay Tào Mộc nữa, nói thật, nếu là người khác, hắn không chấp nhận được người khác không có việc gì mà lại sờ lung tung trên người mình, nhưng nhiệt độ trên tay Tào Mộc lại khiến hắn cảm thấy thoải mái, có cảm giác thân thiết không hiểu từ đâu ra.

“Cậu biết thế nào gọi là đẹp không.” Thẩm Đông quay đầu nhìn cậu.

“Biết chứ,” Tào Mộc nở nụ cười, “Tôi cũng có mù đâu, chuyện này còn có thể không biết nữa à.”

“Vậy cậu thấy, thấy thuyền trưởng đẹp, đẹp không?” Thẩm Đông cảm thấy mình như đang chơi với trẻ con.

“Thuyền trưởng? Thuyền trưởng là ai.” Tào Mộc ngơ ngác.

“…Thôi.” Thẩm Đông thở dài, mới tách ra với Hồng Kiệt chưa tới hai tiếng đã quên mất người ta, chuyện này là thế nào, “Chốc, chốc nữa tôi, trực ban.”

“À, vậy thì tôi đi về.” Tào Mộc hơi thất vọng, ngồi dậy nhìn dép lê trên chân.

“Cậu ngủ ở đây đi,” Thẩm Đông nhảy xuống giường, cầm mặt đồng hồ qua nhìn giờ, phát hiện ra mặt đồng hồ không chạy, vì thế liền mở cửa ra nhìn mặt trời, ước lượng khoảng bảy giờ rưỡi, “Sáng, sáng sớm, mai, tôi về.”

Thẩm Đông mỗi tuần sẽ có hai lần trực ca đêm hộ chú Trần, chú Trần tuổi đã cao, cứ thức đêm suốt sẽ không chịu được.

“Thật không?” Tào Mộc bất ngờ nhìn hắn, “Tôi ngủ ở đây? Sẽ không bị người khác nhìn thấy chứ?”

“Ai, ai thấy được,” Thẩm Đông cười, “Không ai đến cả, cậu tỉnh rồi thì, thì, tự mình ra, ra ngoài là được.”

“Tôi nằm lên gối của anh được không?” Tào Mộc thả dép lê ra, đập lên gối Thẩm Đông.

“Ừ.”

“Đắp chăn của anh được không?”

“Ừ.”

“Tốt quá.” Tào Mộc nằm xuống gối, kéo chăn qua đắp lên người mình.

Thẩm Đông nhìn Tào Mộc hài lòng mãn nguyện nằm trên giường, có chút cảm khái. Đã bao năm rồi, cô đơn thành quen, gần như đã không còn khái niệm cô đơn nữa, không ngờ rằng cuộc sống gió êm sóng lặng cả đời cứ như vậy mà bị Tào Mộc phá vỡ.

Tào Mộc khác hắn, đối với hắn, cô đơn, quen rồi là được, Tào Mộc thì dường như lại không muốn quen, vẫn luôn dùng đủ cách để từ chối.

Đây cũng coi như là “chống lại vận mệnh”, hoặc là nói, còn chưa xé đứt một cái gân thì chưa từ bỏ.

“Thẩm Đông.” Tào Mộc gọi hắn.

“Sao?”

“Nếu như ông nội tôi vẫn còn thì thật là tốt, tôi có thể gọi ông tới đây ngủ giường anh một lúc,” Tào Mộc suy nghĩ, “Anh sẽ để ông ngủ đúng không?”

“Sẽ,” Thẩm Đông đi tới bên giường, nhìn chăm chú Tào Mộc một lúc lâu, Tào Mộc cũng không nói gì, cùng hắn nhìn nhau, hắn cười, “Cậu nhìn gì thế.”

“Nhìn anh chứ nhìn gì, anh không phải cũng đang nhìn tôi à,” Tào Mộc hít hít mũi, nhấc tay lên để dưới đầu, gối đầu lên, tiếp tục nhìn hắn.

Thẩm Đông không nói gì nữa, lại nhìn nhau thêm một lúc, hắn cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm.

Đương nhiên, có lẽ chỉ mình hắn có cảm giác này, bởi vì Tào Mộc trông vẫn rất tự nhiên, nằm rất thoải mái.

Không thể cứ nhìn nhau như vậy nữa, Thẩm Đông cảm thấy mình nên tìm chuyện gì khác để phá vỡ.

Hoặc là nói, ở một mình sẽ biến thái ra thứ gì đó kỳ quái, theo lời giải thích của Hồng Kiệt thì chính là, “chắc chắn có gì không ổn chính anh cũng không biết đâu”.

Xem ra đúng là như vậy.

Bởi vì Thẩm Đông đột nhiên cúi đầu hôn một cái lên trán Tào Mộc.

Đúng vậy.

Không hiểu sao, cứ hôn một cái như vậy.

Hôn xong, chính Thẩm Đông cũng sững sờ, cùng Tào Mộc mắt to trừng mắt nhỏ sững sờ, như thể cái người vừa bị người động kinh hôn là hắn vậy.

“Đệt…” Thẩm Đông qua nửa buổi mới lấy lại được tinh thần, chống lên ván giường nhỏ giọng nói một chữ, nhanh chóng ngồi dậy định quay người đi ra ngoài làm dịu lại cảm xúc lúng túng của mình.

Chưa kịp quay người, tay đã bị Tào Mộc tóm lấy, hắn giật giật rút ra: “Làm sao?”

Tào Mộc cười vui vẻ với hắn: “Môi anh mềm thật đấy.”

Thẩm Đông đoán có lẽ đây là lần đầu tiên mình đỏ mặt trong chừng ấy năm, vẻ mặt thản nhiên của Tào Mộc lại càng khiến hắn như thể đã làm việc gì đó không thể để lộ ra ngoài.

“À,” Thẩm Đông đáp bừa một tiếng, tiếp tục rút tay ra, Tào Mộc nhưng lại vẫn nắm không buông, hắn không ngờ thằng nhóc này lại khỏe đến vậy, “Này, thả tay ra!”

“Lại lần nữa đi, cù thích lắm.” Tào Mộc vẫn đang cười.

Nụ cười của Tào Mộc vẫn rất trong sáng, trong lòng cũng không giấu diếm gì, nhưng nụ cười đẹp đẽ hiện giờ, dưới mắt Thẩm Đông lại như thể cố ý muốn đùa giỡn hắn, khiến hắn rất muốn né tránh.

“Cù tiên sư nhà cậu!” Thẩm Đông hơi bực bội, tàn nhẫn hất tay ra, hắn quay đầu liền đi về phía cửa.

Tào Mộc không cho hắn cơ hội ra khỏi cửa, xốc chăn nhảy từ trên giường xuống, tốc độ có thể so với đinh ba phóng ra ngoài, tay Thẩm Đông mới vừa chạm tới chốt cửa, cậu đã vọt tới sau lưng Thẩm Đông, vặn vai Thẩm Đông lại.

Có điều, vì không tính chuẩn được quán tính, Thẩm Đông bị cậu đập một cái lên cửa, mũi hơi dập lên cửa, đau tới mức nước mắt suýt nữa chảy ra.

“Cậu bị sao đấy!” Thẩm Đông nghiêng đầu qua chỗ khác quát to, lưỡi cũng sắp bị hắn quát bay ra ngoài.

Tay không biết nặng nhẹ gì cả!

Thế nhưng, hắn còn chưa kịp nói xong câu này ra khỏi miệng, Tào Mộc sau khi bị hắn quát to liền lại gần, hôn lên chóp mũi hắn một cái, sau đó cười hỏi: “Môi tôi mềm không?”

“…Không biết.” Thẩm Đông cảm thấy mình có lẽ là dập lên cửa hơi mạnh quá, giờ cảm giác choáng váng đến mức sắp chảy nước mũi.

“Không biết?” Tào Mộc nhíu mày, nhích lại gần, cứ thế dán môi lên miệng hắn, còn ấn ấn về phía trước, đến nửa buổi mới lui ra, “Mềm không?”

Tôi…đệt….

Trong đầu Thẩm Đông như thể bị nhét vào một cây gậy đấm lưng, chấn động bình bịch boong boong khiến hắn không thể không dựa lên cửa, mới không quỳ thẳng xuống trước mặt Tào Mộc.

Nếu đổi là một người đàn ông khác, bị một người con trai khác hôn hai lần, phản ứng có lẽ sẽ hoàn toàn khác, không chịu được, cho Tào Mộc một đấm, đạp hai cái, cảm thấy quan hệ tốt cũng có gì đâu, đùa một chút cười hai cái là qua.

Nhưng Thẩm Đông lại khác.

Hắn vốn đã có ý với con trai.

Trước đó, trên lý thuyết, hắn vốn không ôm ấp ý nghĩ dư thừa gì với Tào Mộc, đúng là trước lúc Tào Mộc ôm hắn ngủ, hắn không có ý nghĩ dư thừa gì, sau đó cũng không cố ý dựa vào ý nghĩ đó.

Mà hôn hai lần xong, nếu nói không có ý nghĩ dư thừa gì, cũng quá không thành thật.

Dáng dấp Tào Mộc không tệ, vóc người cũng rất được, tính cách cũng khiến người ta dễ chịu, còn rất vui vẻ, nếu như không có ý nghĩ gì với người như vậy, hắn còn cảm thấy mình có bệnh gì đó.

Thế nhưng kể cả như có ý nghĩ, lúc đối mặt với một con cá ngoài biết chuyện bạn gái có thể ôm thì chẳng hiểu biết gì những chuyện này nữa, Thẩm Đông vẫn cảm thấy mấy ý nghĩ phức tạp đang vòng tới vòng lui trong đầu mình hơi ác độc.

“Mềm.” Thẩm Đông hít vào một hơi, rồi nhả ra một chữ.

Tào Mộc dường như rất hài lòng với câu trả lời của hắn, tươi cười hớn hở ngồi lại trên giường, suy nghĩ một lúc lại hỏi một câu: “Anh có cảm giác gì không?”

“A?” Thẩm Đông mới vừa đứng vững được, lại bị câu hỏi này đập trở về trên cửa, cảm giác gì? Mẹ nó, còn có thể có cảm giác gì nữa!

Hắn cũng không thể nói là cảm giác nên tiếp tục làm cái gì đó chứ!

“Tim tôi đập thình thịch,” Tào Mộc vỗ lên lồng ngực mình, “Ông nội tôi cũng từng hôn lên trán tôi rồi, lúc đó tôi cũng không có cảm giác như vậy, lúc anh hôn tôi thì có.”

Tôi cũng thình thịch, thình thịch tới mức sắp đứng không vững nữa rồi.

Thẩm Đông lấy lại bình tĩnh, đi tới bên cạnh bàn nhìn chằm chằm máy tính, “Tim không đập thình thịch thì cậu đã chết rồi.”

“Tôi không có ý đó,” Tào Mộc định giải thích, mà ngừng một lúc lại cười, “Anh cố ý.”

“Cái gì?” Thẩm Đông tiếp tục nhìn chằm chằm máy tính

“Anh giả vờ không hiểu ý tôi.” Tào Mộc nhìn hắn, vẫn luôn cười.

Thẩm Đông không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Tào Mộc, con cá này thi thoảng lại làm hắn rất mê man, bình thường nhìn như thể chả hiểu rắm rít gì, đến lúc mấu chốt lại chẳng bao giờ hồ đồ, bất cứ lúc nào cũng có thể đào cho hắn một cái hố.

“Vậy cậu, cậu muốn tôi trả, lời thế nào,” Thẩm Đông hơi bực mình, “Nói rằng tôi vừa nãy kích động rất muốn lên giường với cậu à?”

“Lên giường?” Tào Mộc ngạc nhiên, “Ngủ á, anh không trực ban à?”

Thẩm Đông không nói gì, híp mắt lại nhìn cậu, trong lòng đang suy nghĩ xem Tào Mộc là không hiểu lên giường có ý gì thật, hay là chốc nữa lại chuẩn bị làm hắn bất ngờ thêm lần nữa.

“Tôi chỉ hỏi anh xem tim có đập nhanh không thôi mà,” Tào Mộc thấy hắn không nói lời nào, liền nói thêm, “Tim anh đập không nhanh à? Chỉ buồn ngủ?”

“Không đập, chết rồi,” Thẩm Đông không muốn tiếp tục cùng cậu thảo luận đề tài này nữa, ôm cả thùng máy và màn hình, quay người đi ra cửa, “Tôi trực, trực ban, cậu ngủ đi.”

“Chị tôi bảo gặp được người mình thích, tim sẽ đập nhanh.” Tào Mộc ở phía sau hắn nói với theo một câu.

Thẩm Đông suýt nữa bị bậc cửa ngáng chân ngã.

Chú Trần đang ngồi trên sàn nhà trong phòng trực bói bài, nhìn thấy Thẩm Đông ôm máy tính vào, trên khuôn mặt hơi uể oải lộ ra nụ cười vui vẻ: “Sửa được rồi?”

“Vâng.” Thẩm Đông đặt xong máy tính, cắm dây vào rồi bật máy.

Hồng Kiệt bảo người ở hàng máy tính lưu vào trong máy rất nhiều game offline, Thẩm Đông định biểu diễn cho chú Trần xem trước.

Chú Trần rất vui vẻ đối với việc lúc trực ban ngoài chơi bài ra còn có thể chơi trò chơi khác, ngồi vào trước máy tính chờ Thẩm Đông giới thiệu cho.

Nửa tiếng sau, chú Trần đột nhiên hỏi một câu: “Cái màn hình này sao lại dẹt đi?”

Thẩm Đông không nói gì, hắn còn tưởng chú Trần như thế này, có khi qua mấy ngày nữa mới nhận ra được.

“Hình như còn phẳng ra, cũng to lên,” Chú Trần đứng dậy, đi vòng quanh cái bàn một vòng, cuối cùng cũng hiểu ra: “Đây không phải là cái màn hình trước đó đúng không?”

“Vâng, đổi rồi.” Thẩm Đông trả lời.

“Mày đi đâu đổi được?” Chú Trần rất kinh ngạc.

“Lên bờ.”

“Mày lên bờ?” Chú Trần giật mình, giọng cũng lạc đi.

“Vâng.” Thẩm Đông rót một cốc nước, chậm rãi uống.

“Mày không phải là….ngồi thuyền của thằng nhóc Hồng Kiệt lên bờ đấy chứ!”

“Vâng.” Thẩm Đông gật đầu.

“Mày quen với Hồng Kiệt?” Chú Trần thở dài, “Gan mày cũng to thật, thuyền của Hồng Kiệt mà cũng dám ngồi, không sợ nó điên lên rồi đưa mày ra vùng biển quốc tế hả con?”

Thẩm Đông định nói không tới mức đó chứ, Hồng Kiệt mặc dù đầu óc hơi lơ tơ mơ, nhưng vẫn rất lành nghề biển nghề thuyền, câu này còn chưa nói ra, radio đã vang lên.

“Alo, hải đăng đảo Bình Sơn có người ở đó không?” Bên trong radio rẹt rẹt một lúc, vang lên tiếng gọi rất không đúng tiêu chuẩn.

Thẩm Đông đi tới, hắn nhận ra được đây là Tiểu Lý của phòng quản lý đất liền, lúc nào gọi tới đây cũng là như vậy, thật ra cũng không phải mỗi Tiểu Lý, tác dụng của hòn đảo này lẫn ngọn hải đăng trên đảo ngày càng giảm đi, càng ngày càng không được coi trọng, đợi tới lúc có tuyến đường hàng không mới, có lẽ sẽ bị phá bỏ.

Có điều, chú Trần ở đây lại là người rất nhiệt tình với công việc, tiếng gọi như vậy, chú chắc chắn sẽ không đáp, cho nên Thẩm Đông liền đi qua trả lời một câu: “Đảo Bình Sơn, có chuyện gì?”

“Tiểu Thẩm phải không, là thế này, chiều nay thuyền lớn tới đảo, đưa một thực tập sinh qua, mấy người đón.” Tiểu Lý ở đầu kia nói.

“Thực, thực tập?” Thẩm Đông ngơ ngác, ngọn hải đăng này còn có người tới thực tập nữa?

“Thực tập bao lâu.” Chú Trần ở phía sau hỏi một câu

Thẩm Đông nhớ tới năm ngoái chú Trần nói sắp về hưu rồi, bảo quản lý tìm người tới thay cho chú, giờ đã có người tới tiếp nhận.

“Kỳ thực tập là ba tháng.” Tiểu Lý trả lời.

“Là thay, thay cho chú Trần?” Thẩm Đông lại hỏi, nói thật, chú Trần có về hưu, hắn cũng cảm thấy rất bình thường, đời sống trên đảo rất kham khổ, chú Trần tuổi cũng đã cao, sức khỏe không còn như trước, mà dù sao cũng đã chung sống mấy năm, đã rất quen thuộc, nếu đột nhiên đổi thành người khác lên đảo, Thẩm Đông cảm nhận được mất tự nhiên từ tận đáy lòng.

“Cũng chưa biết nữa, cấp trên cũng không nói với tôi, thực tập xong còn có thể ở đó bao lâu cũng không chắc,” Tiểu Lý lại nhỏ giọng nói, “Biết đâu chỉ đi ngang qua, nghe nói là có quan hệ, đến chỗ hai người lượn một vòng, quay lại như kiểu giúp đỡ, sau này có đổi vị trí cũng dễ…”

“Biết rồi.”

“Vậy chiều cứ đón người là được, kết thúc.”

“Trò chuyện kết thúc.” Thẩm Đông quay người lại nhìn chú Trần, “Chú biết, biết, …người sắp tới không?”

“Không biết, chắc cũng ở không lâu đâu,” Chú Trần nói, “Người trẻ tuổi được mấy người như mày, nhưng mà chú bảo, có người này tới thực tập, mày có muốn nghỉ ngơi mấy tháng không, mấy năm như thế cũng chưa nghỉ lần nào.”

Thẩm Đông không tỏ rõ ý kiến, chỉ cười, không nói gì, nghỉ dài hạn?

Trước giờ, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện nghỉ phép.

Tào Mộc hẳn sẽ rất vui vẻ?

Nhưng hắn vẫn chưa biết, mình rốt cuộc đã chuẩn bị tâm lý vững vàng cho kỳ nghỉ dài hạn này hay chưa.

Cả buổi tối,  Thẩm Đông đều vừa đẩy thùng gỗ trong máy tính vừa suy tính chuyện này, đến rạng sáng vẫn chưa có quyết định chắc chắn xem có nên nghỉ kỳ nghỉ này hay không.

Thế nhưng, có một người nhất định có thể giúp hắn hạ quyết tâm.

Thẩm Đông chậm rãi xoay người, nghe thấy tiếng bước chân của chú Trần lên tầng, liền đi ra khỏi phòng trực.

Tào Mộc không ở trong phòng, ngồi trên tảng đá trước cửa, tinh thần trông có vẻ rất tốt, mặt cười xán lạn như mặt trời chuẩn bị lên cao, nhìn thấy hắn đi tới liền nhảy cẫng lên: “Trực ban xong rồi à.”

“Ừ,” Thẩm Đông cười, nụ cười của Tào Mộc không hiểu sao lại khiến hắn không nhịn được muốn cười theo, “Ăn bánh, bánh mì, nhỏ không?”

“Bánh mì nhỏ là cái gì?” Tào Mộc rất mê man.

“Chính là, bánh, bánh mì nhỏ.” Thẩm Đông vào nhà, mở tủ ra, cầm một túi bánh mì nhỏ ném cho Tào Mộc, đây là đồ hắn dự trữ, lúc thuyền lớn tới đảo liền mang tới, thứ này có thể giữ được lâu, “Cậu ăn thử đi.”

“Cái này hơi giống bánh bao lần trước tôi cầm về,” Tào Mộc cúi đầu xem xét, nặn nặn bánh mì xong liền reo lên, “Mềm thế!”

Thẩm Đông dựa vào đầu giường, nhìn Tào Mộc ăn bánh mì, mỗi cái bánh mì, cậu đều lấy tay chọc một cái, chọc ra một lỗ, reo một tiếng “thật mềm mềm thật” rồi mới bắt đầu ăn.

Chẳng mấy chốc, nguyên một túi bánh mì nhỏ đã bị Tào Mộc ăn hết.

“Cậu ăn giỏi thật đấy.” Thẩm Đông cảm thán.

“Ngon mà,” Tào Mộc rất mãn nguyện vỗ bụng, qua mấy giây lại nhìn hắn ngơ ngác, “Anh ăn cái gì?”

“Bị đói chứ sao, bị cậu ăn hết rồi còn đâu.” Thẩm Đông nhìn cậu.

Tào Mộc không nói gì, nhìn chằm chằm Thẩm Đông, mặt trông có vẻ rất áy náy, qua nửa buổi mới nói một câu: “Vậy để tôi đi tìm ít đồ ăn cho anh.”

“Này!” Thẩm Đông nhanh chóng gọi Tào Mộc đã quay đầu đi ra ngoài lại, “Quay, quay lại!”

“Sao thế?” Tào Mộc quay đầu lại.

“Đùa cậu thôi, vẫn còn.” Thẩm Đông nhảy xuống giường, mở tủ ra chỉ vào bên trong, bên trong còn có ba túi bánh mì nhỏ.

Tào Mộc nhìn mấy túi bánh mì nhỏ, cười rất vui vẻ: “Vậy anh ăn nhanh đi.”

“Nói cho cậu…chuyện này.” Thẩm Đông chậm rãi ăn bánh mì.

“Chuyện gì?” Tào Mộc ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Chiều sẽ có người tới đây thực tập, có lẽ sẽ, ở, đây, mấy tháng.” Thẩm Đông nhìn bánh trong tay, “Chú Trần cho tôi nghỉ, nghỉ dài hạn.”

Tào Mộc không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn chỉ yên lặng nhìn hắn, qua rất lâu mới như thể cuối cùng cũng hiểu được ý của Thẩm Đông trong câu này, bỗng nhiên đứng lên: “Anh sẽ được nghỉ một thời gian rất dài?”

“Ừ.”

“Nghĩa là rất lâu có thể không trực ban?”

“Đúng.”

“Vậy thì lúc không trực ban, muốn đi đâu cũng được đúng không?”

“Đúng.”

Nét cười không thể nhịn được dần dần hiện lên trên mặt Tào Mộc, nhưng cậu vẫn rất cẩn thận tiến tới bên người Thẩm Đông: “Vậy anh….sẽ không ở trên đảo suốt chứ, phải không?”

“Muốn nói gì thì nói thẳng đi.” Thẩm Đông nằm vật xuống gối, tôi còn đang chờ cậu hạ quyết tâm hộ tôi đây.

“Sẽ cùng tôi đi tìm chị chứ?” Tào Mộc cũng nhích lại gần bên người hắn, trong ánh mắt ngập tràn mong đợi.

Thẩm Đông nhìn vào hai mắt cậu.

Đúng là không chữa được nữa rồi.

“Sẽ.” Hắn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi