CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Tần Vũ cảm thấy, mình chạy thật xa đến cái làng chài hẻo lánh này hẳn là một sai lầm khổng lồ, tiếp tục lắng nghe Hồng Kiệt hô tiếng có tiếng không với “Thuyền cướp biển” của cậu ta, thì là sai càng thêm sai.

“Cậu rút cuộc định lái đi đâu!” Tần Vũ ngồi trên boong thuyền, tay vẫn luôn bám lên sàn thuyền, gã không dám buông tay, hiện giờ bốn phía chẳng thấy bờ, sóng rất lớn, thuyền tròng trành qua lại một thứ đồ chơi.

“Phong cảnh thế nào?” Hồng Kiệt đứng ở đầu thuyền đón gió, quần áo lung tung trên người bay phấp phới trong gió.

“Có phong cảnh gì…” Tần Vũ nằm nhoài bám vào thành thuyền, vừa nhìn thấy nước biển là gã lại buồn nôn, “Chỉ thấy mỗi nước.”

“Anh từng thấy nhiều nước thế này bao giờ chưa! Nhiều như này! Nước biển nông sâu khác nhau,  lái về phía trước thêm một đoạn nữa, anh còn có thể thấy cả nước đen,” Hồng Kiệt nhắm mắt lại ngửa mặt lên, dang hai tay ra hóng gió, hít vào một hơi, “Anh thử ngửi lại lần nữa đi, đây mới đúng là không khí.”

“Dừng thuyền!” Tần Vũ bị Hồng Kiệt lừa điên trên biển đã hơn một tiếng, giờ nôn cũng chẳng nôn ra gì nữa, gã dùng một chút hơi sức cuối cùng để gào lên một tiếng, vất vưởng bám lên thành thuyền không nhúc nhích.

“Tiền đình tai trong anh nhạy cảm thật đấy, có tí sóng thế đã choáng rồi, phế vật.” Hồng Kiệt cuối cùng cũng dừng thuyền lại, đứng ở mũi thuyền từ trên cao nhìn xuống Tần Vũ.

“Cái gì tai trong?” Tần Vũ ngã xuống boong thuyền.

“Tiền đình tai trong, cơ quan cảm nhận cân bằng.” Hồng Kiệt nhảy xuống khỏi mũi thuyền, đi tới bên cạnh gã.

Tần Vũ nhắm mắt lại, gã đã nôn đến ngây ngất, hoàn toàn không thèm lắng nghe xem Hồng Kiệt nói gì nữa: “Không hiểu.”

“Không sao, anh không cần hiểu cái này,” Hồng Kiệt cúi người xuống sửa sang lại áo gã, đột nhiên dùng tay nắm lấy cổ áo gã, “Anh hiểu lời tôi nói bây giờ là được.”

Lúc bị Hồng Kiệt kéo từ trên boong thuyền dậy, đẩy mạnh xuống biển, Tần Vũ còn chưa kịp giãy dụa, gã vẫn chưa hiểu rõ được chuyện gì đang xảy ra, đã bị ném xuống biển.

“Cậu làm gì đấy!” Tần Vũ trồi lên trụt xuống trong nước, chìm xuống rồi lại nổi lên, mặt mũi trắng bệch, “Tôi không biết bơi!”

“Ôm đi,” Hồng Kiệt cầm lấy thiết bị cứu hộ ném tới trước gã, rồi cầm lấy súng bắn cá nhắm vào gã.

Tần Vũ vồ lấy thiết bị cứu hộ, ho khù khụ một trận kinh thiên động địa, mãi lâu sau mới thở hổn hển nhìn về trên thuyền: “Cậu có ý gì?”

“Anh chạy đến đây làm gì.” Hồng Kiệt liếc nhìn gã.

“Đã nói là tìm Tào Mộc!” Tần Vũ bơi bơi trong nước, muốn tránh súng bắn cá đang nhắm về phía gã.

Súng của Hồng Kiệt lại dời đi theo gã: “Tìm Tào Mộc làm gì?”

“Tôi không phải nói cho cậu rồi à! Dư Tiểu Giai đột nhiên không ổn nữa, muốn gặp cậu ta!” Tần Vũ bị sóng đánh một cái, liền sặc một ngụm nước biển, cuống họng đau như thể bị cát mài qua, “Cho tôi lên!”

“Tôi không tin,” Hồng Kiệt tiếp tục liếc gã, “Lý do này vào lúc này quá không thật.”

“Mặc xác cậu có tin hay không.” Tần Vũ khoát tay áo, suýt nữa trượt xuống nước, liền nhanh chóng ôm chặt lấy thiết bị cứu hộ.

“Vậy được, vậy thì tôi không tin.” Hồng Kiệt thả súng bắn cá xuống, quay người lưu loát khởi động thuyền, quay lại mũi tàu lái thuyền.

“Này! Hồng Kiệt!” Tần Vũ cuống lên, đập nước mấy cái, “Khốn kiếp!”

Hồng Kiệt nhìn gã, cầm một cái loa lớn từ bên cạnh sang, nói to về phía gã: “Người dưới biển nghe rõ, người dưới biển nghe rõ!”

“Tôi đệt cụ nhà cậu!” Tần Vũ dùng hết sức đập lên nước, một cơn sóng đánh tới, gã lại bị sặc một ngụm nước biển mặn chát.

“Anh có hai con đường, trôi, hoặc là nói thật rồi tôi kéo anh lên,” Hồng Kiệt một tay chống nạnh một tay cầm loa, “Muốn tới thì nhanh chóng nói thật, tôi đi rồi quay đầu chưa chắc đã tìm được chỗ này nữa, bởi vì la bàn của tôi bị hỏng, thuyền phó của tôi còn chưa sửa lại được cho tôi nữa.”

“Cậu cút đi!” Tần Vũ cảm thấy cả người mình đều mềm oặt đi, dựng thẳng ngón giữa về phía Hồng Kiệt xong liền chẳng còn hơi sức nói chuyện nữa.

Hồng Kiệt thả loa xuống, thuyền rẽ sóng oai phong băng về phía trước.

Lái cũng mới có một phút, Hồng Kiệt quay đầu lại nhìn, vậy mà lại không thấy Tần Vũ đâu nữa.

“Hả?” Hồng Kiệt giật mình, “Đưa ống nhòm cho tôi!”

Cậu khom lưng cầm ống nhòm từ bên cạnh qua, chỉ thấy thiết bị cứu hộ đang trôi trên mặt biển.

“Còn có người ôm thiết bị cứu hộ bị chìm chết kia,” Hồng Kiệt lẩm bẩm một câu, rồi vung tay lên, “Căng đà bên phải! Quay đầu lại!”

Thuyền lái về phía trước, nhưng thiết bị cứu hộ vẫn đang trôi, cũng không chắc chắn được địa điểm, Hồng Kiệt cách còn mấy mét liền nhảy xuống biển.

Chưa bơi xuống được bao xa, đã thấy Tần Vũ đang giãy dụa trong nước biển, cậu bơi qua tóm lấy áo Tần Vũ, kéo gã bơi lên trên, Tần Vũ coi như tỉnh táo, không giống như đại đa số người chìm xuống nước, thấy được người là bóp lấy cổ người ta, không khiến cả hai đều chết đuối là không tính bị chìm xuống nước một lần.

Hồng Kiệt tha Tần Vũ lên thuyền, vứt lên boong thuyền, Tần Vũ vừa khụ vừa khạc nước ra, chật vật nửa ngày mới chậm rãi trở mình, nằm trên boong thuyền nhắm hai mắt thở hổn hển.

“Dư Tiểu Giai sao lại không ổn? Trước đó không phải bảo là ổn định lắm à?” Hồng Kiệt ngồi xổm bên cạnh nhìn gã.

“Không biết, có lẽ là thấy Tào Mộc nên đau lòng,” Tần Vũ thở hổn hển nửa buổi mới trả lời, trong giọng nói lộ ra uể oải, “Làm sao, không phải cậu không tin à.”

“Có tin hay không, tôi sẽ tự quyết định,” Hồng Kiệt cười, ngồi qua một bên, xỏ dép xăng đan đế xuồng màu đỏ vào, đứng ở mũi thuyền, “Tôi đưa anh về đất liền.”

“Trời ạ,” Tần Vũ vừa nghe thấy câu này, trong lòng thoải mái, đập mấy lần lên sàn thuyền, hiện giờ, Hồng Kiệt và cả đôi dép chóe lóe không hiểu nổi kia đều trở nên đáng yêu vô cùng, “Cảm ơn!”

“Sao Tần Nhất lại cho anh đến tìm Tào Mộc, anh cũng sắp chết tới nơi rồi.” Hồng Kiệt đi tới khom lưng nắn cổ tay Tần Vũ, xem như bắt mạch.

“Cậu để yên cho tôi lần này, tôi còn sống được thêm mấy ngày.” Tần Vũ cau mày.

“Tôi tin lời anh, anh cũng phải tin lời tôi, tôi không lừa anh, Tào Mộc chưa về, có về hay không cũng chưa chắc được, có điều tôi sẽ không giúp anh nói cho cậu ấy biết Dư Tiểu Giai không ổn,” Hồng Kiệt đá Tần Vũ, trở lại mũi thuyền, “Nhổ neo! Mục tiêu, cập bờ!”

“A….” Tần Vũ trở mình nằm nhoài lên sàn thuyền, “Thần kinh.”

Hồng Kiệt mang Tần Vũ về trong ngôi nhà mình trong làng chài, mấy hôm nay trong nhà không có ai, ông cụ dùng gạch viết chữ lên đất cạnh giường cậu, nói rằng đi lên trấn ở nhà chú cậu mấy ngày.

“Anh nằm đi,” Hồng Kiệt chỉ giường mình, “Tôi cả năm cũng chẳng ngủ bao nhiêu lần, nhưng ông cụ vẫn luôn dọn dẹp lại cho tôi, sạch.”

“Không sạch cũng không sao.” Tần Vũ đổ xuống giường, giờ cho gã vũng bùn gã cũng nằm xuống được, đầu vốn đã đau, ngồi trên thuyền lăn lộn hai tiếng còn bị ném xuống biển sặc nước nửa ngày, giờ hắn còn cảm giác mình sắp chết rồi.

“Uống trà không?” Hồng Kiệt đi ra ngoài.

Sau khi vào nhà, Tần Vũ có nhìn thấy bên ngoài đặt một bộ trà cụ cũ kỹ nhìn như thể đã dùng được mấy năm, gã vừa định bảo được, Hồng Kiệt liền thò đầu vào nói: “Thôi, vẫn uống nước đi.”

“Được.” Tần Vũ nhắm mắt lại, gã không muốn nói gì nữa.

Lúc Hồng Kiệt đi vào lại, cầm cho gã một cốc nước, Tần Vũ uống, phát hiện vị không đúng lắm, gã nhíu mày: “Trong nước bỏ thêm gì vậy?”

“Linh hồn biển cả!” Hồng Kiệt mặt nghiêm túc nhìn gã.

Tần Vũ và cậu ta nhìn nhau mấy giây, dứt khoát đổ nước trong cốc xuống đất.

“Này!” Hồng Kiệt hô lên, “Anh cứ đối xử với…”

“Có nước bình thường không?” Tần Vũ ngắt lời cậu ta.

“Không có, không phải anh khó chịu à, tôi bỏ thêm ít thuốc, tôi lấy thêm cho anh một cốc nữa, đừng có đổ nữa đấy!” Hồng Kiệt cầm cái cốc trong tay gã đi ra ngoài, rồi lại rót một cốc nước như vậy đi vào.

“Cậu không nói năng bình thường được à? Cậu nói luôn từ đầu là thuốc không được à?” Tần Vũ uống sạch nước, “Cậu có quần áo không, tôi thay, cả người nước biển đắp lên người khó chịu quá.”

“Đắp thì đắp, lắm chuyện thế,” Hồng Kiệt tuy nói như vậy, nhưng vẫn lấy từ trong tủ ra một bộ quần áo, là bộ lần trước Thẩm Đông mua cho cậu ta.

“Hồng Kiệt, thật ra tôi còn có một câu muốn hỏi cậu,” Tần Vũ đứng dậy, chậm rãi xuống giường, quay lưng về phía Hồng Kiệt thay quần áo, “Cậu che chắn quần áo lên người như vậy làm gì, tôi thấy cậu mấy lần, từ trước tới giờ đều không ngửi thấy trên người cậu có mùi.”

“Buồn cười, sao lại có mùi được, không có mùi thì lạ lắm à?” Hồng Kiệt bực bội hỏi.

“Một năm bốn mùa không cởi cũng không thay quần áo, không có mùi đương nhiên là lạ.”

“Đây là bí mật của tôi, nói cho anh cũng được, nhưng phải trao đổi.” Hồng Kiệt cười.

“Ừ.”

“Tần Nhất có yêu Dư Tiểu Giai không? Là thật sự định bỏ qua như vậy phải không?”

“Trao đổi hai câu hỏi?” Tần Vũ quay đầu lại nhìn cậu ta.

“Bí mật này của tôi chắc chắn đáng giá hai câu.”

“Có yêu hay không thì không biết, nhưng dự định từ bỏ là thật, tại sao cậu lại không có mùi.”

“Ngu ngốc,” Hồng Kiệt khoanh tay nở nụ cười, “Ai bảo anh tôi chưa thay quần áo bao giờ, ngày nào tôi cũng thay, tôi có nhiều quần áo giống nhau lắm.”

“….Thôi được.” Tần Vũ sững sờ nửa buổi, cuối cùng chỉ thở dài, “Cậu cũng giỏi thật, bao nhiêu năm đều giả vờ như thế mà không khó chịu, cậu còn nhớ trước đây cậu thế nào nữa không?”

“Tôi vẫn luôn như vậy, người trong làng đều biết chỗ này của tôi không được tốt lắm,” Hồng Kiệt chỉ lên đầu mình, “Thật ra bọn họ không hiểu, người con của biển cả không phải…”

“Tôi ngủ một lúc.”

“…những người ngư dân đó có thể nhìn thấu được.” Hồng Kiệt kiên trì nói hết, rồi bỏ điện thoại dính nước của Tần Vũ vào trong túi tiền mình, giờ mới quay người ra khỏi phòng.

Dư Tiểu Giai không ổn? Tự nhiên lại không ổn?

Hồng Kiệt ngồi trong sân, cậu không thể nói chuyện này cho Tào Mộc được, Tào Mộc có lẽ còn đang đắm chìm trong nỗi đau chị gái không thể trở về bên cạnh mình, nhưng ít nhất là chị cũng an toàn, nếu như giờ cậu ta biết được ngay một chuyện này cũng không có, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Tào Mộc và Thẩm Đông giờ đều đang ở nơi cậu không có năng lực đến được, cậu không thể mạo hiểm.

Nếu như trước lúc Dư Tiểu Giai biến thành một đám bọt biển, hai người họ vẫn chưa về được, vậy thì cứ để Dư Tiểu Giai mang theo tiếc nuối mà ra đi thôi, cậu mãi mãi sẽ không nhắc lại người con gái này nữa, Tào Mộc cũng vĩnh viễn sẽ không biết được chị gái cậu đã biến mất rồi.

“Thuyền trưởng,” Hồng Kiệt dùng tay phải nắm lấy tay trái mình, “Anh thật sự là, lòng dạ độc ác.”

Nói xong, cậu dùng một tay bịt mắt phải mình: “Quá khen quá khen, nhưng mà dùng sai từ rồi, đây gọi là quyết đoán.”

Thẩm Đông không có nhiều họ hàng, bên ngoại gần như không có ai, bên nội thì mấy người chú đều đã ra nước ngoài, cũng chỉ có bà nội cùng với gia đình nhà cô.

Mà chỉ có như vậy, lúc hắn ở bệnh viện vẫn bị bà nội, cô chú, chị họ anh rể họ vây lại kín mít, không biết còn tưởng hắn mắc phải bệnh nan y gì, cả nhà vây quanh hắn khóc than động trời động đất, bà nội xoa mặt hắn sắp tróc da tới nơi.

Mãi cho tới lúc chú đánh hai chiếc xe tới chở bọn họ tới nhà hàng, tâm trạng bà nội mới hơi bình tĩnh lại được, Thẩm Đông cũng là đến tận lúc này mới có thời gian xem thử Tào Mộc vẫn luôn im lặng theo sau bọn họ.

Tào Mộc mặc dù hơi không quen, cũng rất muốn theo sát bên cạnh Thẩm Đông, mà lúc đang ở bệnh viện, cậu vẫn chọn ngồi đối diện Thẩm Đông, nhường lại chỗ cho bà nội và cô đã khóc sưng mắt.

Ngồi ở đối diện cũng không tệ, có thể nhìn thấy Thẩm Đông.

“Đây là bạn của con à?” Bà nội coi như cũng nhớ ra còn có một người nữa, nhìn Tào Mộc hỏi một câu.

“Vâng,… đồng nghiệp của con,” Thẩm Đông do dự rồi nói dối, hắn quên mất nói trước một tiếng với Tào Mộc, hơi lo lắng không biết liệu Tào Mộc có thể phối hợp hay không.

Tào Mộc coi như phản ứng nhanh, chỉ sững sờ một giây, rồi gật đầu theo.

“Đều trẻ thế này đã lên đảo rồi, khổ quá đi thôi,” Bà nội cầm lấy khăn giấy chị họ đưa tới, lau mắt, “Thẩm Đông nhà ta, từ nhỏ tới lớn, chẳng bao giờ phải chịu khổ, cái gì cũng không biết làm, toàn phải để con chăm sóc nó đúng không.”

“Anh ấy chăm sóc cháu.” Tào Mộc trả lời rất chắc chắn.

“Nó còn biết chăm sóc người ta cơ à?” Chị họ cười nhìn Thẩm Đông.

“Anh ấy nấu mì cho cháu.”

“Nó cũng chỉ biết nấu mì,” Bà nội vỗ lên đầu Thẩm Đông.

“Ăn ngon lắm.” Tào Mộc bổ sung thêm.

“Thật không? A, bà cũng ăn mì nó nấu rồi, mùi vị đúng là không ra sao.” Bà nội nở nụ cười.

“Giờ con…” Thẩm Đông cười, định nói trình độ nấu mì của mình cũng không tệ lắm rồi.

“Ăn ngon thật mà.” Tào Mộc hơi không vui lắm, nụ cười trên mặt đã biến mất, giọng cũng nghiêm túc lên, “Ngày nào cháu cũng ăn.”

Bầu không khí trên bàn lập tức hơi lúng túng, bà nội có lẽ là không ngờ một câu chuyện cười thôi sẽ khiến Tào Mộc có phản ứng như vậy, sững sờ nửa buổi không biết nên nói gì.

“Giờ tay nghề con tiến bộ hơn rồi,” Thẩm Đông nhanh chóng mở miệng, rồi liếc mắt nhìn Tào Mộc, ra hiệu cho cậu đừng nói nữa, “Lúc nào rảnh nấu mì cho bà ăn là bà biết.”

Nhân viên phục vụ đúng lúc này đi vào hỏi món ăn, bầu không khí giờ mới chậm rãi thay đổi, ai cũng vội vàng gọi món, đều là món trước đây Thẩm Đông thích ăn, một đống thịt.

Tào Mộc ngồi im lặng, dọn thức ăn lên rồi, cậu chỉ vùi đầu ăn, nghe mọi người kể chuyện lúc Thẩm Đông còn bé, những chuyện này cậu đều không biết, cũng không chen được miệng vào.

“Mẹ bảo,” Bà nội vừa ăn vừa nhìn chú, nhỏ giọng nói, “Công  ty của mấy đứa có công việc nào phù hợp không? Hỏi cho Tiểu Đông xem, nó cũng không thể cứ ở trên đảo trông hải đăng mãi như thế được, khổ quá.”

“Lúc quay lại để con hỏi xem.” Chú gật đầu.

Thẩm Đông vừa nghe thấy câu này liền hơi cuống, hắn nhìn qua Tào Mộc, Tào Mộc đang cúi đầu tập trung ăn, hắn hạ thấp giọng: “Bà, chuyện này không cần vội, con ở trên đảo sống tốt lắm, không khổ.”

“Làm sao mà không khổ được, không phải nói trên đảo không có gì à, đó có thể là nơi ở được lâu chắc?” Bà nội hơi xúc động, liếc mắt nhìn Tào Mộc, “Ở lâu rồi, người cũng trở nên lạ lùng, bà làm sao yên tâm được!”

Thẩm Đông lo lắng nhìn về phía Tào Mộc, Tào Mộc hẳn đã nghe thấy câu nói này của bà nội, nhưng cậu không ngẩng đầu lên, vẫn đang ăn, chỉ có tay đang cầm đũa hơi dừng lại.

“Bà đừng nói bừa,” Chị họ rót ít đồ uống cho bà, “Con bảo, việc này phải để Tiểu Đông tự quyết định, em nó chịu quay về, bố con sẽ liên hệ cho nó, nếu như nó không muốn về, chúng ta cũng đừng vội vàng, em nó đã ở trên đảo lâu như vậy rồi, giờ đột nhiên bảo nó về, cũng không quen ngay được.”

Thẩm Đông gật đầu lia lịa, chỉ thiếu điều lao tới ôm lấy chị họ hôn một cái thôi, nói thật, nếu như không có Tào Mộc, hắn sẽ không nghĩ ngợi chuyện khác quá nhiều, ở đây có người nhà hắn, có quá khứ hắn vất vả lắm mới nhớ ra được, về cũng không phải chuyện gì khó lòng hạ quyết tâm.

Nhưng giờ, đã khác.

Cơm nước xong xuôi, bà nội bị cô bắt về nhà nghỉ ngơi, Thẩm Đông mượn cớ nói là muốn thăm lại trường học trước đây, liền dẫn Tào Mộc đi về phía trường học.

Tào Mộc nãy giờ không nói năng gì, Thẩm Đông cũng không lên tiếng, đi thẳng tới công viên nhỏ bên cạnh trường rồi, Thẩm Đông mới hỏi một câu: “Vào công viên xem một lúc không?”

“Công viên?” Tào Mộc thấy hơi khó hiểu, “Không phải đến xem trường học à?”

“Không phải, đó là vì muốn ở cùng một mình cậu một lúc thôi, dạo gần đây toàn ở bên người nhà rồi, có cơ hội thì phải dẫn cậu ra ngoài một lúc chứ.” Thẩm Đông cười.

“Ừ.” Tào Mộc không rõ đang có tâm trạng gì, cùng Thẩm Đông vào trong công viên.

Công viên này rất nhỏ, không có ai cả, Thẩm Đông dẫn cậu chậm rãi tản bộ tới bên cạnh đầm sen, Tào Mộc ngồi xuống ghế dài, nhìn nước ngây người.

“Giờ không mệt chứ?” Thẩm Đông nhìn mặt cậu chăm chú, hắn sợ Tào Mộc sau khi nhảy vào sông một lần rồi giờ lại nhảy xuống đầm sen.

“Ừ, không mệt.”

“Lời bà nội tôi nói cậu…” Thẩm Đông suy nghĩ, “đừng để tâm quá, dù sao cũng đã không gặp nhiều năm rồi, người già đều muốn con cháu ở bên mình.”

“A?” Tào Mộc mặt mê man ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Nói gì?”

“Là nói lúc ăn cơm đấy, không nhớ nữa à?” Thẩm Đông cũng mê man.

“Không nhớ nữa.” Tào Mộc cúi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm mặt nước ngây người.

“Tào Mộc Mộc,” Thẩm Đông đi tới trước mặt cậu, nắm lấy cằm cậu đẩy cằm cậu lên, “Kỹ năng lừa người của cậu vẫn kém lắm.”

“Không lừa anh, tôi không nhớ nữa.” Tào Mộc vẫn kiên trì.

Lúc Tào Mộc thật sự không nhớ chuyện gì đó, vẻ mặt chắc chắn không phải như vậy, nhưng Thẩm Đông cũng không tiếp tục vạch trần cậu nữa, chỉ cười: “Vậy thì không nhớ, cậu ở thêm cùng tôi mấy ngày được chứ?”

“Ừ,” Tào Mộc gật đầu, “Anh sẽ về lại đảo thật chứ?”

“Thật.”

“Anh không về, tôi cũng sẽ không về,” Tào Mộc nhượng bộ, “Chỉ là tôi sợ tôi…”

“Tôi về,” Thẩm Đông ngắt lời cậu, nhìn qua xung quanh không có ai, nhanh chóng cúi đầu hôn lên môi cậu, “Ở đây có người nhà tôi, đúng là tôi luyến tiếc bọn họ, thế nhưng…”

Thẩm Đông suy nghĩ, cũng không biết Tào Mộc có hiểu được hay không: “Ở đây không có nhà của tôi, ngôi nhà thật sự, ngôi nhà có thể khiến tôi cảm thấy, cuối cùng cũng về đến rồi.”

Tào Mộc yên lặng nhìn hắn, qua rất lâu mới vỗ lên cánh tay hắn, mặt nghiêm túc nói: “Tôi là nhà của anh.”

“Cậu không phải bố tôi nữa à?” Thẩm Đông cười.

“Đều là cả, anh không có thứ gì, tôi chính là thứ đó.” Tào Mộc nhoẻn miệng cười với hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi