CÁ HỀ HỀ HỀ NHỎ (TIỂU SỬU SỬU SỬU NGƯ)

Quanh năm trên đảo chỉ có hai người, Thẩm Đông và chú Trần, Thẩm Đông cực kỳ nhạy cảm với giọng nói không phải của chú Trần, giọng nói đang vang lên phía sau, hắn gần như chẳng cần suy nghĩ một giây nào, đã có thể đoán được là ai.

Đây chính là giọng nói của người con trai trần truồng thần kinh đến không hình đi không bóng tối qua.

Không biết có phải là vì liên tưởng vô căn cứ trước đó của hắn gặp phải trùng hợp đáng sợ này hay không, Thẩm Đông lập tức cảm thấy cả người mình như thể bị sét đánh, muốn ngã xuống mặt đất bất động, đầu cũng chẳng muốn ngoảnh lại.

“Này!” Người nọ gọi một tiếng từ phía sau hắn, “Tôi gọi anh đấy!”

Thẩm Đông nhịn lại cảm xúc khó nói rõ trong lòng, chậm rãi quay người lại, quả nhiên là nhìn thấy người hôm qua đang đứng trên rặng đá ngầm nhìn hắn, tuy vẫn không mặc quần áo, nhưng không rõ nhờ vào tố chất tâm lý từ đâu ra, cậu ta trần truồng cả người, lại đứng rất thản nhiên.

Bởi vì đang nhìn thẳng mặt, lại còn là giữa ban ngày, Thẩm Đông thật sự không nhịn được, quan sát người này từ trên xuống dưới, tầm mắt còn đánh võng liếc nhìn vài lần nửa dưới người này, quả thật là đàn ông hàng thật giá thật, trông có vẻ không nhiều tuổi lắm, chắc là nhỏ hơn mình mấy tuổi.

“Hả?” Thẩm Đông đáp một tiếng, hắn thực sự không biết phải nói gì, hắn chỉ có thể chờ xem người nọ định nói gì.

Mà người nọ cũng chẳng nói gì thêm, cứ đứng trên rặng đá ngầm nhìn chằm chằm Thẩm Đông.

Thẩm Đông bị cậu ta nhìn như vậy, đột nhiên hơi sợ hãi, cũng bắt đầu nghĩ xem có nên trở về phòng lấy khẩu súng săn vẫn luôn giấu chưa từng dùng đến để tìm kiếm chút cảm giác an toàn hay không.

“…Từ từ để tôi nghĩ.” Người nọ cuối cùng cũng coi như nói ra được một câu.

Còn chẳng bằng không nói gì!

Thẩm Đông không do dự nữa, lùi về phía sau mấy bước, quay người nhanh chân bước về hướng phòng mình.

“Chờ đã,” Người nọ nhảy lên bờ, chạy chậm theo, “Chờ đã, anh tên là gì?”

Thẩm Đông đè nén kích động muốn vặn lấy vai người này lắc mạnh mấy phút sau đó hỏi cậu ta xem cậu rút cuộc có bệnh tâm lý gì không, hắn không nói gì, chỉ tiếp tục sải bước.

“Tôi tên là Tào Mộc.” Người kia nói, đưa tay ra đụng vào cánh tay Thẩm Đông một cái.

Tào Mộc? Thẩm Đông nhảy ra theo phản xạ có điều kiện, hắn thực sự không hiểu người này là thế nào, là ai, từ đâu tới đây, muốn làm gì.

Sau khi tránh đi, người này lại đuổi tới kéo cạp quần hắn lại: “Anh tên là gì?”

“Bỏ, bỏ ra.” Thẩm Đông sợ hết hồn, trở tay đập một cái lên cánh tay cậu ta.

“Hỏi tên thôi mà anh cuống làm gì, không muốn nói thì thôi,” Người này dường như không hiểu được phản ứng này của Thẩm Đông là vì sao, vừa xoa cánh tay vừa tiếp tục đi theo hắn, “Vậy thì anh nhớ kỹ tên tôi đi, Tào Mộc, đừng có quên đấy.”

Câu nói này khiến Thẩm Đông rất mông lung, không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn cậu ta.

“Bởi vì…” Cậu ta cười hơi ngượng ngùng, “Tôi hay quên nhiều chuyện lắm, tên này, tôi phải làm gì, toàn quên, phải mất công nghĩ ngợi thì mới nhớ ra được.”

Thẩm Đông không nói chuyện nữa, chỉ một lòng cắm đầu đi, một người không hề cảm thấy trần truồng nói chuyện với người khác có gì lạ bám theo sau lưng đã khiến hắn cho Tào Mộc này ra ngoài phạm vi kỳ tích đụng phải anh chàng người cá đẹp đẽ nào đó, cứ thế thả cậu ta vào trong ngăn bệnh thần kinh.

Khiến Thẩm Đông không thể nào chịu được nữa chính là, mãi cho tới tận lúc hắn chuẩn bị mở cửa vào nhà, cái người tên là Tào Mộc này vẫn cứ một tấc không rời mà bám theo sau hắn.

“Cậu rút, rút…cuộc định làm, làm gì?” Thẩm Đông quay đầu lại nhìn cậu ta, dùng người chặn lại cửa.

“Anh không vào à?” Tào Mộc cười, “Có nước không? Tôi muốn uống nước.”

Thẩm Đông không nói lời nào, nhìn cậu ta chằm chằm rất lâu, người nay trông cũng tạm gọi là vừa mắt, cười rộ lên rất rạng rỡ, trạng thái như thể hai người họ là bạn bè quen biết rất nhiều năm bây giờ, không hề nhìn ra được có ý đồ gì xấu.

Uống nước?

Thẩm Đông do dự nửa buổi, cuối cùng cũng đẩy cửa vào nhà, Tào Mộc rất tự nhiên đi theo sau hắn đi vào.

“Căn nhà nhỏ thật.” Tào Mộc đứng trong phòng xoay quanh ngắm nghía, đưa ra nhận xét.

Căn nhà này đúng là nhỏ, giường, tủ, bàn, chỉ có đúng ba đồ nội thất này, cơ bản không còn gì dư thừa nữa, đứng trung bình tấn cũng chẳng đứng được đúng tư thế.

Thẩm Đông không đáp lời cậu ta, cứ thế đi tới bàn cầm ấm nước rót ra cốc của mình một cốc nước đưa cho Tào Mộc.

Tào Mộc nhận lấy, một hơi uống cạn, lau miệng: “Còn nữa không?”

Thẩm Đông không hé răng, lại rót cho cậu ta thêm một chén nữa, nhìn cậu ta lại một hơi uống sạch xong liền đi qua mở cửa ra, chỉ ra bên ngoài: “Đi đi.”

“Tôi nghỉ một lúc đã,” Tào Mộc nhìn hắn, không hề có ý định rời đi, cứ thế ngồi xuống mép giường hắn, “Trò chuyện mà, cả ngày anh có nói đến mười câu không? Lâu quá mà không nói gì là không được đâu, anh xem anh cũng nói lắ…”

Thẩm Đông không chờ cho cậu ta nói xong câu này, tiện tay cầm lấy một cái ghế nhỏ cạnh cửa đập tới, nói lắp bà mẹ nhà cậu, không để yên được à!

“Ái!” Ghế đập lên đùi Tào Mộc, cậu ta kêu một tiếng rồi nhảy dựng lên, vừa xoa chân vừa chạy ra khỏi phòng, “Không trò chuyện thì thôi, sao mà cứ đánh người ta thế.”

Nhìn thấy Tào Mộc chạy ra khỏi nhà rồi, Thẩm Đông đóng sầm cửa lại, khóa trong.

Không hiểu ra sao!

Hắn cầm mặt đồng hồ qua nhìn giờ, định ngủ hai tiếng rồi lại đến ngọn hải đăng xem, hôm qua dằn vặt cả một đêm, giờ hai mắt còn hơi khô.

Nằm trên giường cả buổi mà Thẩm Đông lại không ngủ, tuy rất buồn ngủ, nhưng cái người Tào Mộc này rốt cuộc là chuyện gì cứ luôn quanh quẩn vòng tới vòng lui trong đầu hắn.

“Ai!” Thẩm Đông ngồi dậy, nhảy xuống giường, đi qua mở cửa, hắn muốn nhìn xem người nọ đã đi đâu.

Còn chưa kịp bước ra ngoài, hắn đã nhìn thấy Tào Mộc ngồi xổm dựa vào tường bên ngoài nhà.

“Cậu…” Hắn nhìn chằm chằm Tào Mộc cả buổi cũng chẳng nói nên lời.

“Định ra ngoài à?” Tào Mộc đứng lên, mặt vẫn đang cười, “Đi đâu? Đi cùng đi?”

Thẩm Đông cảm thấy đầu mình tự nhiên bắt đầu đau, não giật giật làm thái dương của hắn cũng giật theo, hắn nhìn Tào Mộc, xem ra trong thời gian ngắn, người này sẽ không buông tha cho hắn.

Hắn quay người trở lại trong nhà, lấy một bộ quần áo của mình từ trong tủ ra ném lên người Tào Mộc: “Mặc, mặc vào.”

“Không cần.” Tào Mộc nhận lấy quần áo nhìn, “Chốc nữa xuống nước lại ướt, tôi không cần…”

“Mặc vào!” Thẩm Đông không nhịn được mà quát lên, nhịn lại kích động muốn giơ tay ra đánh cậu ta.

“Mặc đây mặc đây,” Tào Mộc nhanh chóng tròng quần áo lên người mình, vừa mặc vừa lùi về phía sau mấy bước, “Đừng đánh người ta nữa.”

Sau khi Tào Mộc mặc quần áo vào rồi, Thẩm Đông thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu năm như vậy, ngoài chú Trần ra, hắn chưa từng thấy người nào, đừng nói là người trần truồng, trước đó vẫn luôn cảm thấy áp lực khổng lồ.

Quần áo rất cũ, Thẩm Đông từ sau khi lên đảo đã không mua quần áo nữa, chú Trần có mang cho hắn vài bộ, giờ màu đã phai đi gần hết, bộ áo phông quần shorts hiện giờ Tào Mộc đang mặc trên người, cũng đã không nhìn ra được màu sắc vốn có, chỉ là một màu xám.

Thẩm Đông dựa vào khung cửa nhìn Tào Mộc, sau khi mặc quần áo vào, người này trông có vẻ dễ chịu hơn, lửa giận không hiểu ra sao trong lòng hắn cũng hạ xuống không ít.

Do dự một lúc, Thẩm Đông mở miệng: “Cậu là….từ, từ, từ đâu…đến?”

“Dưới biển đó.” Tào Mộc không hề nghĩ ngợi gì liền trả lời một câu, ngồi xổm bên cạnh hắn dựa vào tường trông rất tự tại.

Thẩm Đông ngạc nhiên, hắn vốn đã quét sạch suy đoán thái quá về chàng tiên cá trong đầu mình rồi, giờ lại đột ngột nghe thấy câu này của Tào Mộc, hắn không phản ứng được ngay lập tức: “Hả?”

“Là…” Tào Mộc vò tóc, “Nói thế nào đây, là dưới biển, bơi đến.”

“Ồ,” Thẩm Đông chầm chậm thở ra, bơi tới đây, từ thôn trên bờ bơi tới đây? Thể lực có hơi siêu phàm thoát tục không vại.

“Anh không phải ngày nào cũng nhìn thấy tôi à.” Tào Mộc lại rất tùy ý nói tiếp một câu.

Câu này khiến cả người Thẩm Đông đều cứng ngắc, tay bám trên khung cửa suýt nữa bẻ mất mảnh gỗ ra, hắn nhìn chằm chằm vào Tào Mộc: “Ngày…ngày nào cũng?”

“Ừ,” Tào Mộc gật đầu, chỉ ra bờ biển, “Ngày nào cũng ném tôi xuống nước, tôi lại không nhớ ra được là ai vứt, giờ cuối cùng cũng coi như nhớ kỹ rồi, không thể quên… À, anh tên là gì?”

Thẩm Đông cảm thấy trước mắt mình hoàn toàn mịt mờ, bên trong mịt mờ còn có vệt sáng ánh lên rực rỡ, nhấp nháy liên tục.

Đây toàn là cái gì đâu!

Hắn…ngày nào cũng ném Tào Mộc xuống nước? Hắn rõ ràng là ném…cái con cá hề kia….

“Anh tên là gì?” Tào Mộc vẫn rất cố chấp hỏi.

“Thẩm.. Đông.” Thẩm Đông vẫn mông lung trả lời.

“Ừ, Thẩm Đông, lần tới mà tôi hỏi lại anh, làm phiền anh trả lời lại, tôi có lẽ sẽ quên mất, trí nhớ tôi không tốt,” Tào Mộc nhích lại gần hắn, “Anh làm sao thế? Khó chịu à?”

“Cậu,” Thẩm Đông dựa vào khung cửa, hắn cảm thấy chân mình như nhũn ra, hắn giơ tay đẩy Tào Mộc ra, lúc tay chạm tới ngực Tào Mộc còn có thể cảm nhận được ấm áp, đây rõ ràng là một người, hắn hít vào một hơi, nỗ lực kiềm chế tâm trạng mình, hỏi một câu hỏi đến chính hắn cũng cảm thấy hẳn là phải uống nhầm thuốc rồi mới có thể hỏi ra được, “…là, là cá?”

“Cá?” Tào Mộc có lẽ là nhìn ra được vẻ mặt không hề bình tĩnh trên mặt Thẩm Đông, hơi do dự, qua nửa buổi mới khẽ gật đầu, “Coi như vậy đi.”

Câu này vừa mới nói xong, Thẩm Đông đã bất thình lình từ trước mặt cậu đi vào trong nhà, sau đó cửa nhà liền sầm một cái đóng lại dán vào mặt cậu.

“Này!” Tào Mộc sợ hết hồn, đập đập lên cửa, “Thẩm Đông! Anh tên là Thẩm Đông đúng không? Anh mở cửa ra đi, tôi không cố tình làm anh sợ đâu!”

Trong cửa không có âm thanh gì, Tào Mộc đẩy cửa một cái, không đẩy ra được, cậu lại đập lên hai lần nữa: “Xin lỗi mà, tôi không phải… muốn dọa anh đâu, tôi chỉ muốn tìm một người để trò chuyện thôi mà…”

Nói đến phía sau, giọng Tào Mộc thấp xuống, cậu kề sát tai lên cánh cửa nghe một lúc, rồi thở dài, chậm rãi lui về phía sau: “Tôi đi đây, đi luôn đây! Quần áo thì mai tôi trả lại cho anh, để ở cửa nhà anh.”

Thẩm Đông dùng tay chống lên cửa, qua khe cửa nhìn bóng người Tào Mộc đi về hướng rặng đá ngầm đằng xa, mãi cho tới khi hoàn toàn không nhìn thấy cậu ta nữa, hắn mới tựa trán lên cửa, thở ra một hơi thật dài.

Mấy phút sau, hắn tỉnh táo lại, nằm trở về trên giường, gối lên tay nhìn chằm chằm xà nhà ngây người.

Ngây người xong, lập tức bắt đầu hơi buồn cười với biểu hiện cuống cuồng vội vã của mình trước đó, người cá? Tào Mộc nói cậu ta là cá thì chính là cá?

“Hơn hai mươi tuổi rồi, vậy mà còn tin,” Thẩm Đông quay mặt vào tường, “Buồn cười thật.”

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Tào Mộc này hẳn là hơi có vấn đề về đầu óc, không nhớ được chuyện, có lẽ là nấp ở chỗ nào đó nhìn thấy hắn mấy ngày nay đều ném cá xuống biển, cho nên mới nói chính mình là cá… Điều duy nhất khiến Thẩm Đông còn nghĩ không thông chính là, người nọ làm thế nào mà lên được đảo, giờ lại dự định thế nào.

Hòn đảo này cách đất liền cũng không gần, thuyền lớn cũng phải đi mất một hai tiếng mới tới, một người nếu cứ thế bơi tới, thật sự không có khả năng.

Nghĩ tới đây, Thẩm Đông liền ngồi dậy, xuống giường xỏ giầy đi ra khỏi nhà.

Cảm thấy không thể nào ngủ được!

Bên ngoài đã không thấy bóng dáng Tào Mộc đâu, Thẩm Đông thuận theo con đường cậu ta đi, đi về hướng rặng đá ngầm.

Trên đường vậy mà trông thấy hai con gà, Thẩm Đông dừng bước, định bắt một con lại xoa thử xem có nhiều thịt không, mà phân vân xong, cuối cùng vẫn không làm, mấy con gà này nuôi thả trên đảo lâu như vậy, đã luyện được một thân Lăng Ba Vi Bộ thượng thừa từ lâu, không dùng lưới căn bản không thể nào bắt được.

Gà nhìn thấy hắn đi tới, đập cánh tháo chạy vừa cục ta cục tác vừa chạy đi.

Thẩm Đông thu lại ánh mắt nhìn mấy con gà, đang định đi về phía trước, lại thấy trên tảng đá bên cạnh chân có một tia sáng rất nhỏ, như thể là vật gì đó phản xạ lại ánh nắng, lúc nhìn lại liền không thấy.

Hắn hơi ngạc nhiên ngồi xổm xuống, tay chống đất nhích lại gần tảng đá kia.

Một mảnh vẩy cá.

Màu cam nhạt, hơi trong suốt.

Thẩm Đông dùng ngón tay đẩy mảnh vẩy cá nho nhỏ này tới trước mắt.

Đúng thật là màu cam nhạt, nếu như ở trên thân cá, màu sắc sẽ đậm hơn nhiều, sẽ là màu cam nổi bật sáng rõ.

Vẩy cá hề.

“Không thể nào…” Thẩm Đông vẫn ngồi xổm không nhúc nhích, không biết việc này phải phân tích thế nào, trước tiên không xét tới chim biển liệu có cắp một con cá hề tới ăn hay không, bằng kinh nghiệm mấy năm của hắn, kể cả có ăn đi chăng nữa, xung quanh cũng nên có xương xẩu gì đó khác mới đúng.

Thẩm Đông thả lại mảnh vẩy trên tảng đá, đứng dậy bước nhanh hơn về hướng rặng đá ngầm.

Còn chưa đi tới bờ biển, hắn đã nhìn thấy trên rặng đá ngầm dưới biển có một người đang ngồi.

Là Tào Mộc, cậu ta đang ngồi quay mặt ra khơi, chân thả xuống nước nhẹ nhàng đung đưa, mắt nhìn ra biển rộng mênh mông xa xăm vô bờ.

Thẩm Đông dừng lại, đứng phía sau Tào Mộc, không biết nên cùng Tào Mộc trò chuyện nhân tiện hỏi lai lịch của cậu ta, hay là nên quay đầu về nhà.

Cuối cùng, hắn vẫn quyết định làm rõ chuyện này, nếu cứ tiếp tục đoán dò đoán non như thế nữa, hắn sợ sẽ làm mình dằn vặt ra bệnh.

Hắn ho nhẹ một cái sau lưng Tào Mộc.

Tào Mộc đang ngồi không nhúc nhích đột nhiên quay đầu lại, lúc thấy là hắn, lập tức nhoẻn miệng cười: “Thẩm…”

“Đông.” Thẩm Đông đi tới bờ, tìm một tảng đá ngầm ngồi xuống cùng.

“Đúng, Thẩm Đông.” Tào Mộc gật đầu rất vui vẻ, “Anh còn nhớ tôi tên gì không?”

“Tào, Tào Mộc.” Thẩm Đông trả lời.

“Ừ, không sai,” Tào Mộc càng vui vẻ hơn, co chân đang thả trong nước biển lại, như là định lên bờ, mà dừng một lúc lại ngồi về trên tảng đá ngầm, “Sao anh cũng tới đây, anh đến thăm san hô của anh à?”

“Không.” Thẩm Đông hơi híp mắt lại, Tào Mộc lại còn biết hắn thường tới đây nhìn san hô?

“Vậy là đến tìm tôi à?”

“Ừ.”

“Trò chuyện không?”

“Được.”

Thẩm Đông không biết nên mở lời thế nào, định đầu tiên trò chuyện với Tào Mộc trước, mà đợi nửa buổi, Tào Mộc chỉ nhìn hắn, lại chẳng nói gì.

“Cậu không, không, không phải…muốn trò chuyện…” Thẩm Đông cảm thấy để cho mình trò chuyện với một người đúng là khổ sở.

“Đúng,” Tào Mộc vừa cười, lại vừa ngại ngùng xoa mũi, “Nhưng tôi quên mất vừa nãy tôi định nói gì rồi.”

Thẩm Đông thở dài, hắn vẫn đang qua lại giữa hai lựa chọn người này là bị thần kinh hay là người cá, cũng sắp chẳng còn hơi sức để sợ sệt hay kinh ngạc nữa rồi.

“Cậu mới vừa nãy, nãy, nói, nói cậu là…là…”

“Là cái gì?” Tào Mộc mặt tò mò nhìn hắn.

“…Cá.” Thẩm Đông hít vào một hơi, hắn vốn định nói là cá hề, mà lúc có thể chỉ cần nói một chữ, hắn đều sẽ chỉ nói một chữ, đỡ lại nói lắp.

“À đúng, đúng vậy.” Tào Mộc gật đầu, rồi rất cẩn thận hỏi thêm một câu, “Làm anh sợ rồi à?”

“Không.” Thẩm Đông cảm thấy, Tào Mộc trước mắt nhìn không khác gì người bình thường, khả năng là người có vấn đề về thần kinh vẫn lớn hơn một chút.

“Vậy thì tốt, lúc anh đóng cửa lại, tôi nghĩ là làm anh sợ, hoặc là làm anh giận rồi,” Tào Mộc đứng lên, rất nhẹ nhàng nhảy tới bên người Thẩm Đông, “Tôi vừa mới đầu còn nghĩ anh giống tôi, lúc anh xem san hô có thể ở dưới biển rất lâu.”

“Cậu ở, ở ….chỗ nào nhìn, nhìn tôi?” Thẩm Đông quay mặt sang nhìn cậu ta.

“Dưới nước, bên cạnh san hô ấy, bơi qua bơi lại,” Tào Mộc cười khoát tay, “Anh chắc là không chú ý tới tôi, vùng san hô này có nhiều cá hề lắm.”

Thẩm Đông bị sặc nước bọt, chống tay lên đất ho khan nửa buổi, phổi cũng gần bị ho vắt kiệt rồi mới dừng lại được.

“Thật ra…” Tào Mộc vỗ nhẹ lên lưng hắn mấy cái, trong giọng nói đột nhiên không còn vui vẻ nữa, trở nên hơi cô độc, “Anh không tin đúng không, lời tôi nói ấy.”

“Hả?” Thẩm Đông ngỡ ngàng, thì ra Tào Mộc cũng biết rằng lời nói như vậy nói ra chẳng có mấy người tin kia đấy.

“Ông nội bảo không nên tùy tiện nói cho người khác biết chuyện này,” Tào Mộc quay đầu nhìn ra xa xa ngoài khơi, “Nhưng tôi cảm thấy anh chắc chắn là người tốt, anh rất tốt với san hô mà, nuôi cẩn thận đến vậy, gãy rồi còn có thể nuôi tiếp một lần nữa, còn bảo vệ cả mấy con chim đó, dù là anh ăn cá…”

Thẩm Đông vốn còn đang định ho tiếp, mà nghe thấy lời Tào Mộc nói, trong nháy mắt liền quên hết, dần dần cảm thấy cái lạnh trên lòng bàn tay đang lan ra cả người. Chuyện hắn nuôi san hô, chỉ có chú Trần biết, lúc hắn xuống biển chăm sóc san hô chưa từng phát hiện ra người khác, nói một cách khách, ngoài những kẻ trộm trứng và bắt chim, hắn chưa từng nhìn thấy một ai khác trên đảo.

Tuy hắn nói lắp, nhưng cũng không ngốc, nếu như có một người không có việc gì là lại ngồi xổm trên bờ nhìn hắn nuôi san hô hoặc trốn dưới nước nhìn hắn, hắn không thể nào không phát hiện ra được.

“Cậu…” Thẩm Đông nhìn chằm chằm Tào Mộc, trong đầu đang nổ ầm ầm.

“Tôi đi phơi nắng đây, tôi không ở trên bờ được thời gian quá dài,” Tào Mộc đột nhiên đứng dậy, bắt đầu cởi quần áo, “Cảm ơn quần áo của anh, anh là người đầu tiên bảo tôi mặc quần áo.”

“Tào…” Thẩm Đông nhanh chóng đứng lên theo, Tào Mộc đã cởi quần ra, nếu hắn còn không đứng lên nữa, vừa nghiêng đầu đi sẽ nhìn thẳng vào một chỗ nào đó hơi lúng túng.

“Tào Mộc.” Tào Mộc cười với hắn, không chờ hắn nói tiếp, đã đột nhiên duỗi chân nhảy ra ngoài khơi.

Trong nháy mắt Thẩm Đông nhìn thấy cậu ta nhảy lên, lập tức hiểu được tại sao tối hôm qua cậu ta nhảy ra ngoài cửa sổ lại không ngã lên đá ngầm.

Lực nhảy và lực bật kinh người của Tào Mộc, cùng với đường vòng cung thật dài cậu ta vẽ ra trên không trung lúc nhảy đi khiến Thẩm Đông trợn mắt há mồm.

Thật sự không phải…con người.

“Tào Mộc!” Thẩm Đông lấy lại được tinh thần liền gọi to, Tào Mộc đã nhảy xuống biển.

Thẩm Đông không nghĩ nhiều, cũng nhảy theo xuống biển, hắn không có bản lĩnh nhảy tới chỗ Tào Mộc tiếp nước, nhưng hắn có thể nhìn tới đó.

Trước mặt là vô số bọt biển, xoay tròn nổi lên mặt nước, như thể một áng mây màu trắng chìm trong biển, Thẩm Đông nhanh chóng bơi về phía đám bọt biển.

Mặc dù hắn cảm thấy chuyện này khó mà tin được, nhưng không một ai nhảy xuống biển lại có thể tạo ra nhiều bọt biển đến vậy, giây phút này, hắn đã không thèm kinh ngạc nữa, hắn chỉ muốn đuổi theo kịp, dù cho Tào Mộc có là con rùa biển hắn cũng mặc kệ, hắn chỉ muốn hiểu rõ nguyên nhân thật sự của tình huống không bình thường này.

Thẩm Đông bơi rất nhanh, nhưng chờ tới lúc hắn bơi tới chỗ có bọt biển, bọt biển hầu như đã nổi hết lên mặt nước.

Không thấy Tào Mộc đâu.

Nếu như Tào Mộc đã bơi đi, trong làn nước biển trong suốt có thể nhìn thấy cả cát mịn dưới đáy như thế này, cậu ta hẳn phải có tốc độ như đạn bắn mới có thể biến mất khỏi tầm mắt Thẩm Đông trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.

Quái lạ, Thẩm Đông nói thầm trong lòng một câu.

Quần áo trên người hơi vướng víu, Thẩm Đông cởi áo của mình ra trong nước, lúc đang định cởi nốt quần, giữa đám bọt biển li ti đang nổi lên trên đột nhiên lóe lên một vệt màu chói mắt.

Một con cá hề vẫy đuôi chậm rãi bơi tới trước mắt hắn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi