CẢ KINH THÀNH ĐANG BẮT HAI TA THÀNH HÔN

Một ngày chưa ăn cơm, Bùi An biết nàng đang rất đói mới nhớ tới đùi thỏ của Trình cô nương, đi lâu như vậy, nàng có thể kiên trì đến bây giờ đã vượt qua dự liệu của hắn.

“Được, sau khi thoát khỏi chỗ này nàng muốn ăn món thì cũng được hết.” Bùi An dừng lại, lui về phía sau một bước, đứng trước mặt nàng rồi cúi người nói: “Lên đi, ta cõng nàng.”

“Không cần đâu, lang quân cũng mệt mà.” Vân Nương lắc đầu, một tiểu cô nương như nàng cũng đói bụng, hắn lớn như vậy, chắc chắn càng đói, chỉ là một ngày không ăn, đói không ra tật xấu gì, nàng nhanh chóng quên đi những thức ăn ngon trong đầu, kéo lấy cánh tay hắn tiếp tục đi về phía trước, cứ đi như vậy rất gian nan, nàng tìm cái gì đó trò chuyện: “Không biết Tiêu tiểu thư bị cuốn tới nơi nào rồi.”

Trúng một đao, lại ngã xuống sông, lành ít dữ nhiều, e là hơn một nửa người không còn.

Bùi An đưa tay đỡ lấy cánh tay nàng, tận lực giảm bớt gánh nặng cho nàng, nghe nàng nhắc tới Tiêu tiểu thư, trong mắt hắn hiện lên sự chán ghét rõ rệt.

Khoảnh khắc Tiêu Oanh cầm đao định đâm hắn thì tương đương với việc tình cảm vốn không còn giữa bọn họ đã hoàn toàn biến mất, nàng ta lại nảy sinh ác ý với Vân Nương, đẩy nàng rơi xuống nước, chính là tự tìm đường chết.

Tốt nhất là nàng ta nên chết.

Nàng thấy Bùi An không đáp thì dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn, cẩn thận hỏi: “Trước khi ta bị Tiêu tiểu thư đẩy xuống, nhìn thấy hình như nàng bị trúng đoản đao, là, lang quân làm sao?”

Lúc ấy Tiêu Oanh cầm dao giơ lên trước mặt nàng, nàng cực kỳ lo lắng, cũng không nhìn thấy người phóng đao kia, nhưng nhìn theo góc độ kia, chỉ có mình Bùi An.

Một người là thanh mai trúc mã, một người là vợ mới cưới về chưa đầy một tháng, mặc dù biết hắn không muốn nhìn thấy mình bị hại nhưng ở thời khắc nguy hiểm như vậy, hắn không hề do dự mà ra tay với thanh mai, nàng khá bất ngờ.

“Ừm.” Bùi An không phủ nhận: “Nàng ta hại nàng, đáng chết.”

Một câu nói vừa ngắn gọn vừa khí phách, lúc nghe vào tai, tất cả đều là hắn bênh vực và bảo vệ mình, lòng nàng ấm áp, vòng tay ôm chặt cánh tay hắn hơn.

Bùi An cúi đầu nhìn nàng một cái, đột nhiên nói: “Ta tự nhảy xuống.”

“Hả?”

Bùi An cười, trên mặt mang theo vẻ ngông cuồng: “Muốn đẩy ta xuống sống, Tiêu đại thiếu gia hắn không có bản lĩnh đó.”

Bùi An không nói tiếp, chỉ đỡ nàng đi về phía trước, cứ để nàng tự mình ngộ ra.

Biểu cảm Vân Nương sửng sốt, ngẫm kỹ lời nói kia, đi theo Bùi An một đoạn đường dài mới nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nàng không ăn cơm một ngày trời sắc mặt tiều tuỵ môi trắng bệch nhưng ánh mắt lại như sao trời buổi tối, chậm rãi sáng lên rồi nhẹ giọng hỏi: “Vậy, vì sao lang quân ngã xuống sông?”

Nàng đoán được nhưng không chắc chắn lắm. Đối với khát vọng của mỗi người, dường như chút tình cảm hiện giờ của hai người cũng không đến mức sống chết có nhau.

Dòng sông chảy xiết cực kỳ nguy hiểm, dù hắn có bản lĩnh cũng không có cách nào chống lại thiên nhiên, hẳn là hắn biết rõ điều này…

Vậy vì sao hắn lại mạo hiểm?

Là vì lo lắng cho nàng sao…

“Nàng nói xem.” Đáp án rõ rành rành trước mặt, nàng còn không ngộ ra được à? Bùi An cũng không trông cậy vào nàng nữa, nói thẳng: “Thấy nàng ngã xuống, ta nhảy xuống theo.”

Trong lòng Vân Nương chợt nóng lên.

Bùi An lại chậm rãi giải thích: “Nàng không biết bơi, bị đẩy xuống tất phải chết không thể nghi ngờ.”

Có được một người lo lắng cho cảm giác của mình thật sự rất ấm áp, nàng chỉ cảm thấy ngực nóng hổi, âm thầm sung sướng một lát, sau đó lại trở nên phiền muộn.

Hắn còn có quá nhiều việc phải làm, nhảy như vậy, lỡ như thì sao…

Giống như bây giờ, cũng không biết có thể đi thoát khỏi chốn lau sậy này hay không.

Bùi An có bao giờ nghĩ tới hậu quả chưa?

Bùi An cũng không nghĩ nhiều như vậy, thấy nàng ngã xuống sông, tay chân giống như nhanh hơn đầu óc, nhảy xuống một cách không do dự.

“Lang quân đối xử tốt với Vân Nương, Vân Nương rất cảm kích, ta biết lang quân là phu quân rất tốt, đời này ta có thể gả cho lang quân, thật sự rất may mắn, nhưng nếu lần sau gặp lại chuyện như vậy, lang quân đừng xúc động như vậy nữa, hai người đều chết cũng không đáng, lang quân đã dẫn ta đi ngắm non sông này, ta chết thì chết, cũng không tiếc nuối điều gì. Còn lang quân thì khác, lang quân còn có rất nhiều việc phải làm, có hoài bão, có ước mơ, nếu chàng xảy ra chuyện, tổ mẫu trong phủ phải sống thế nào đây?”

Nàng càng nói càng chua xót, càng sợ hãi, bỗng nhiên trong thân thể lại sinh ra một sức mạnh kéo cả người nàng đứng thẳng, không dựa vào Bùi An nữa, chính nàng đứng thẳng người, bước chân vững vàng tiến về phía trước.

Hai người phải đi ra ngoài.

Nhất định phải sống sót.

Nàng nói rất đúng, hai người chết không hề đáng, hắn còn có quá nhiều việc phải làm, vả lại không thể không làm, hắn không thể chết được, biện pháp lý trí nhất là một mình hắn đi ra ngoài trước, sau khi tìm được người sẽ đến cứu nàng, nhưng mà hắn không làm được: “Chúng ta sẽ sống sót.”

Bùi An đi trước một lần nữa, gạt đám lau sậy qua một bên mở đường.

Càng đi về phía trước, nước phía dưới càng đục ngầu, dưới chân cũng toàn bùn loãng, mấy ngụm nước uống lúc sáng sớm đã tiêu hao hết từ lâu rồi, cổ họng Vân Nương bắt đầu khô, vừa đói vừa khát, Bùi An cố gắng tìm một chỗ sạch sẽ, lấy tay múc nước lên, sau khi nước lắng lại thì đưa tới trước mặt nàng, ít nhất nơi này còn có nước, hai người có thể cố gắng uống no bụng.

Mặt trời bắt đầu lặn về phía tây, đến chạng vạng bùn đất dưới chân hai người dần dần khô nứt, không còn chút nước nào.

Trước mắt vẫn là bụi lau sậy, đất vàng cát đá, một vùng hoang vắng, nhưng cũng tốt hơn bụi lau sậy đầy muỗi trước đó rất nhiều.

Hai người ngồi trên đất khô, nghỉ tạm một lát.

Sau khi ngã xuống sông, Vân Nương vốn đã đi ngang Quỷ Môn Quan, cố gắng chống đỡ đi tới lúc này, thể lực nàng đã đạt tới cực hạn, hết sức hết lực, một khi đã ngồi xuống thì không có sức đứng lên nữa.

Hai người không có cơm ăn, cứ đi về phía trước khả năng ngay cả nước cũng không có, nếu cứ tiếp tục đi như vậy, chỉ có một khả năng, hai người đều sẽ chết ở chỗ này.

Vân Nương không muốn động đậy: “Lang quân, chàng đi trước đi.” Mình quá chậm, nếu không có gánh nặng là nàng thì bằng bản lĩnh của hắn, một mình Bùi An nhất định có thể đi ra ngoài.

Bùi An không đáp lời, an ủi nói: “Nơi này không còn nước nữa, chứng tỏ phương hướng của chúng ta đúng rồi, chắc là có thể nhanh chóng đi ra thôi.” Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, nắm lấy tay nàng, ôm nàng lên lưng: “Nàng ráng thêm một lát nữa, chờ tìm được người, ta sẽ mượn một cây cung săn một con thỏ, nướng cho nàng.”

Hai chân Vân Nương không có sức, đầu cũng choáng váng, mềm nhũn nằm sấp trên lưng hắn, nghe hắn nói đến thỏ nướng mới có chút tình thần: “Lang quân cũng biết nướng thịt sao?”

Bùi An nhẹ giọng nói: “Ừm, ta biết.”

“Ngon không?”

Hiếm khi hắn khoe khoang việc này: “Bên ngoài cháy bên trong mềm, bao ngon.”

Vân Nương tưởng tượng cảnh y nướng thịt nhỏ, trong bụng lại kêu vang, nàng cười nói: “Cũng không biết a cữu a bà là nhân vật thần tiên như thế nào, sinh ra lang quân đẹp trai như vậy, cái gì cũng biết làm…”

Giọng nàng hết hơi hết sức mà còn không quên trêu ghẹo, Bùi An ôm ôm nàng: “Nói ít thôi, nằm trên lưng ta ngủ một lát đi.”

Đúng là Vân Nương hơi mệt nhọc, đầu óc choáng váng, im lặng trong chốc lát rồi nói thầm một tiếng: “Chắc chắn a bà rất đẹp.”

Ngày đó nàng nghe Bùi lão phu nhân và thím Minh nói một hai câu, biết a bà là mỹ nhân, không biết nếu còn sống bà có thích mình hay không.

Có lẽ là không thích.

Nếu không vì mình, đứa con trai duy nhất họ để lại sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Nàng càng tự trách mình.

Bùi An nghe được tiếng nói thầm của nàng, cũng phát hiện cảm xúc của nàng, hơi quay đầu dịu dàng nói: “Cũng đẹp giống như nàng, nếu bà còn sống, gặp được nàng sẽ vui lắm.”

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng nàng chợt vui vẻ trở lại, ảo tưởng khung cảnh kia, chỉ cảm thấy rất ấm áp.

Nàng rất ít khi nghe Bùi An nhắc tới cha mẹ hắn, nhất thời tò mò càng muốn biết nhiều hơn, hỏi: “Có phải a cữu rất yêu a bà không?”

“Ừm, rất yêu.” Trong trí nhớ của hắn, cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau, cho dù là cãi nhau cũng v3 vãn đánh yêu, hoà giải rất nhanh. Hơn nữa trong mấy ngày hòa giải ấy, hai người như keo như sơn, tình cảm càng đậm sâu.

Đột nhiên hắn nhớ tới có một ngày, phụ thân là một đại nam tử, ông ôm mấy chậu hoa tươi lớn, từ trên đường phố đi về nhà, vui mừng đưa hoa đến trong viện mẫu thân, tranh công nói: “Phu nhân, mấy chậu hoa hôm nay thế nào? Ta liếc mắt một cái là nhìn trúng, là hoa phu nhân thích…”

Mẫu thân vừa cười, vừa bước tới lau bùn đất trên người ông, nói: “Chàng nhìn chàng xem, một Quốc công gia lại ôm mấy chậu hoa ra thể thống gì cứ, cũng không sợ bị người ta chê cười.”

“Ta mua hoa cho vợ mình, có gì buồn cười, bọn họ hâm mộ ghen tị thì có…”

Những hình ảnh ấm áp ngày xưa hiện lên, khóe môi hắn không khỏi giương lên theo.

Cha mẹ hắn rất yêu nhau.

Cả gia đình họ đều yêu nhau rất nhiều.

Ngày xưa càng tốt đẹp, càng làm nổi bật kết cục bi thảm thê lương cuối cùng kia.

Trong mắt Bùi An đỏ bừng, thù hận sôi trào, thân thể cũng bắt đầu cứng ngắc trong vô thức.

Vân Nương biết hắn đang nhớ tới điều gì, hối hận vì tự nhiên mình lại nhắc đến, trong lòng vừa khó chịu cùng đau lòng: “Lang quân, nếu chúng ta thật sự đến mức đó, chàng nướng ta đi.”

Tay hay chân gì cũng được, nàng đều sẵn sàng.

Sự hiến thân vì đại nghĩa của nàng đã kéo suy nghĩ của hắn trở lại.

Đi tiếp như vậy, quả thật không nhìn thấy hy vọng, Bùi An cũng biết trong lòng nàng đang suy nghĩ gì, ngực đau nhói vừa đau vừa căng chặt, trên mặt lại làm ra vẻ thoải mái, khẽ xuy một tiếng: “Trên người chỉ có mây cân thịt, làm sao đủ, còn phải nuôi thêm.”

Nàng cãi lại: “Có chỗ cũng có nhiều thịt.” Trên đùi có nhiều thịt.

Nàng nói như vậy không khỏi làm cho người ta suy nghĩ lệch lạc, hình ảnh trong đầu hắn quẹo một cái, không nghĩ đến chân của nàng mà là quả cầu trắng nõn như ngọc, mềm mịn như miếng đậu hũ…

Bùi An không nhịn được, nhéo nhéo bờ m ông vểnh dưới bàn tay: “Ừm, phu nhân nói đúng, chỗ nên có đúng là có thật.”

Thân thể nàng gục xuống, cuối cùng sắc mặt cũng có chút máu, vỗ nhẹ lên bả vai hắn một cái: “Lang quân nghĩ gì vậy.” Nói xong lại thẹn quá hóa giận trách một tiếng: “Lưu manh.”

Bùi An cũng không biện minh, được nàng vỗ một cái không đau không ngứa, ngược lại bỗng nhiên có vài phần tình thú, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Bùi An không nói gì chỉ cười cười, xốc nàng lên trên, thừa dịp vẫn còn thể lực, không dám chậm trễ một khắc nào, đi thêm đoạn nào thì hay đoạn ấy.

Sắc trời chậm rãi tối sầm lại, rốt cuộc Vân Nương không chịu đựng nổi, không biết đã ngủ trên lưng hắn từ lúc nào, lúc tỉnh lại, người đã tựa vào trong ngực Bùi An, trước mặt là đống lửa đang bốc cháy.

Đã ra khỏi đây chưa?

Vân Nương vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ ngẩng đầu nhưng liếc mắt nhìn quanh vẫn thấy cả vùng toàn lau sậy, lúc này hai người đang nằm trong một cái hố đất, trong đống lửa cũng đốt thân lau sậy.

Trong lòng vừa mất mát thất vọng như bị đánh một đòn cảnh cáo, đả kích đến nỗi mất hết sức lực, nàng gian nan quay đầu thấy Bùi An đang nhắm mắt lại, hắn đang ngủ.

Có lẽ bây giờ là nửa đêm, nàng không biết hắn đã cõng mình đi bao xa, hắn vốn dĩ có thể bỏ mặc nàng, một mình đi ra ngoài…

Nàng đã nghe rất nhiều câu chuyện tai vạ, tuy nói hai người là vợ chồng nhưng thời gian hai người quen biết cũng chưa tới nửa năm, hắn nói không bỏ mặc mình và thật sự không bỏ mặc mình.

Cảm xúc xúc động dâng lên trong lòng nàng, sống mũi cay cay, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bùi An, kề sát vào đầu hắn rồi nằm xuống đất.

Vậy thì đi cùng nhau đi, chỉ cần còn một hơi thở, hai người cũng không từ bỏ.

Hai người trải qua đêm thứ hai ở trong hố đất, sáng ngày thứ ba, hai người tiếp tục xuất phát, sau khi nghỉ ngơi một đêm, hình như Vân Nương đã có chút tinh thần, kiên trì đi một lát, đến khi không đi nổi nữa mới nằm sấp trên lưng Bùi An, không có thức ăn, không có nước, hai người lại đi từ mặt trời mọc đến lúc hoàng hôn, lúc chạng vạng, cuối cùng cả hai cũng nhìn thấy một vùng núi non trong đám lau sậy.

Thoát ra rồi.

Hai người đã đi ra ngoài rồi.

Có thể cố gắng chịu đựng cho đến bây giờ, Vân Nương đều dựa vào một điều, đó là tự nhủ bản thân không thể chết, không thể liên lụy hắn, nhất định phải đi ra ngoài cùng hắn.

Bây giờ nhìn thấy dãy núi, nàng thở phào nhẹ nhõm, người lập tức mất cảm giác, hôn mê bất tỉnh.

Gần ba ngày không ăn, sắc mặt hai người đã tái nhợt đến mức không còn màu máu, người trượt khỏi lưng, hai người đồng loạt ngã xuống đất.

Bùi An cố gắng đứng dậy ôm nàng vào trong ngực, lo lắng vỗ vỗ mặt nàng: “Vân Nương, Vân Nương…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi