Tiết Phóng Ly ngẩn ra.
Cảm xúc không thể nhận dạng xông lên đầu. Đây là một loại tâm tình trước đây chưa từng có, hung hăng mà lại cực nóng.
Thời khắc này, gió ngừng, nắng lặng, nhưng đang có cái gì rung chuyển không thôi.
Giang Quyện không hề cảm giác được, chỉ đột nhiên nhớ tới gì đó "A" một tiếng: "Vương gia, hình như ngươi không tin chuyện quỷ thần, vậy coi như xong."
Tiết Phóng Ly chỉ nhìn y, hồi lâu mới mở miệng hỏi Giang Quyện: "Có đau không?"
"Hở?" Giang Quyện chớp chớp mắt, rất nhanh liền phản ứng lại hắn hỏi tay y có đau không, y do dự một chút: "Không sao, không đau."
"Nói dối."
Ngữ khí của Tiết Phóng Ly nhẹ nhàng mà nghiêm nghị, thần sắc khiến người nhìn không thấu: "Không đau thì ngươi khóc cái gì?"
Giang Quyện bị hắn vạch trần tại chỗ cũng không chột dạ, vô cùng cây ngay không sợ chết đứng nói: "Ta vốn sợ đau."
Dừng một chút, không giả vờ, Giang Quyện rất nghiêm túc mà khẩn cầu:"Vương gia, lần sau ngươi nhẹ một chút có được không?"
Bởi vì Giang Quyện có bệnh tim, từng động tới phẫu thuật to nhỏ mấy lần, sau khi thuốc tê hết hiệu quả là thời khắc ác mộng của y, Giang Quyện thường đau đến thần trí không rõ, cào loạn lung tung, mà thông thường sẽ là tay của người nhà y, cho nên y có thể hiểu được Tiết Phóng Ly.
Y nói xong, yên tĩnh, chỉ còn một mảnh yên tĩnh vô cùng.
"Ừm."
Qua rất lâu, Tiết Phóng Ly cuối cùng cũng lên tiếng, hắn bình tĩnh nói: "Bản vương không tin quỷ thần nhưng... Đây là phúc khí của ngươi."
"Bản vương muốn."
Giang Quyện nhìn hắn, giơ tay lên sờ sờ tóc Tiết Phóng Ly, nói rất nhẹ: "Phúc khí đều cho ngươi, sau này Vương gia sẽ không còn phiền não nữa."
Về phần thân thể khỏe mạnh, Vương gia bệnh thành như vậy, chắc là không có khả năng, chỉ có thể để cho kiếp sau.
Giang Quyện thở dài, quẻ La Hán đã xem xong, liền nói với Tiết Phóng Ly: "Vương gia, có thể đi rồi."
"Ừm."
Tiết Phóng Ly vẫn chưa mang Giang Quyện đi nơi khác mà trực tiếp đến phòng nghỉ trong chùa Diệu Linh.
Không giống với giường lớn xa hoa trong phòng ở điền trang, phòng ốc trong chùa rất mộc mạc, Giang Quyện ngồi lên giường, bất thình lình nghe thấy Tiết Phóng Ly dặn dò Cao quản gia: "Mời trụ trì qua đây một chuyến."
Giang Quyện: "..."
Thân thể y cứng đờ, còn chưa quên trụ trì tinh thông thuật châm cứu, mời trụ trì qua đây, y sẽ gặp phải vận rủi lớn.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Quyện chậm rãi nói: "Vương gia, bệnh tim của ta phát tác cũng không phải là quá nghiêm trọng, không cần phiền tới trụ trì được không?"
"Ngươi thường nói lồng ngực đau." Tiết Phóng Ly nhàn nhạt nói: "Mấy ngày gần đây còn bị thương ở chân, dược dục cũng không được, để ông ấy điều trị cho ngươi một chút."
Giang Quyện liều mạng lắc đầu: "Qua mấy ngày là có thể dược dục rồi, thật sự không cần trụ trì tới điều trị đâu."
Y cự tuyệt quá rõ ràng, Tiết Phóng Ly nhìn y vài lần, như có điều suy nghĩ nói: "Gần đây đầu bản vương đau như búa bổ, mời trụ trì đến cũng có thể xem cho bản vương."
Giang Quyện: "... Được rồi."
Bệnh của y là giả vờ, nhưng Vương gia lại là ma ốm thật, Giang Quyện không tình nguyện mời trụ trì đến nhưng bây giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
Tiết Phóng Ly thấy vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Châm cứu không đau."
"Nhưng kim châm rất dài..."
Giang Quyện rất tuyệt vọng, nói mãi, y đột nhiên nhớ tới điều gì, hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, có muốn ta lại xoa bóp cho ngươi một chút không?"
Trước đó Giang Quyện đã từng xoa bóp cho Tiết Phóng Ly, y cảm thấy hiệu quả rất được, y cần phải tin tưởng vào khả năng "hành nghề" của mình.
Tiết Phóng Ly thấy y hứng thú như vậy, cũng không từ chối, hắn vuốt cằm nói: "Ừm."
Giang Quyện nhìn trái nhìn phải, bộ dáng làm sao cũng không tiện lắm, liền dùng tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Vương gia, ngồi ở đây đi."
Tiết Phóng Ly ngồi xuống, Giang Quyện lại gần.
Y không có lập tức xoa bóp, dù sao chỉ là thầy xoa bóp nghiệp dư, thực hành không nhiều, Giang Quyện nhẹ cúi đầu xuống, cẩn thận tìm vị trí của mỗi huyệt vị.
Tiết Phóng Ly nhìn y.
Lông mi rất dài.
Lúc chớp mắt, sinh ra cảm giác mềm mại, khiến lòng người ngứa ngáy khó tả.
Mà hắn lại đang ở rất gần hơi thở của y, khí tức ngọt ngào quanh quẩn, như bãi cỏ non sau cơn mưa đầu xuân, bầu không khí cũng yên tĩnh như thế.
Phút chốc, Giang Quyện ngẩng đầu lên, lông mi cong dài nhẹ nhàng động đậy, Tiết Phóng Ly nhìn mấy lần, đưa tay về phía y.
Cái tay này nhợt nhạt mà lại to gầy, nhưng không thể nghi ngờ là vô cùng đẹp. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đuôi mắt Giang Quyện, giống như lơ đãng cọ qua thứ gì đó.
Giang Quyện sững sờ: "Vương gia, làm sao vậy?"
Tiết Phóng Ly bình tĩnh nói: "Dính chút tàn hương."
Ngón tay của hắn còn chưa rời khỏi, Giang Quyện cảm thấy ngứa, không nhịn được lui về phía sau, nhưng vẫn dung túng cho động tác của cái tay kia, chỉ có chút kỳ quái hỏi: "Còn chưa xong sao?"
Một lát sau, Tiết Phóng Ly thu tay về: "Xong rồi."
Giang Quyện gật đầu: "Ừm, đa tạ."
Tiết Phóng Ly không nói gì, chỉ như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía cái tay mới thu về.
Cảm xúc mềm mại nơi đầu ngón tay vẫn còn lưu lại mấy phần.
Lông mi của thiếu niên, còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của hắn, lúc đầu ngón tay đảo qua, còn ngứa ngáy hơn so với tưởng tượng của hắn.
Hắn nhẹ nhàng vân vê mấy lần, phất đi tàn hương không tồn tại.
Giang Quyện đã nhớ lại đa số huyệt vị, bắt đầu xoa bóp.
Bởi vì chênh lệch chiều cao, Tiết Phóng Ly dù ngồi xuống cũng cao hơn Giang Quyện một cái đầu, y giơ tay lên mới có thể ấn, cho nên không lâu lắm, Giang Quyện đã mỏi tay.
"Giơ tay lên mỏi quá à."
Giang Quyện người như nhũ danh, là người sợ khổ sợ mệt nhất, y cảm thấy như vậy không được, suy tư vài giây, nói với Tiết Phóng Ly: "Vương gia, ngươi nằm trên đùi ta có được không?"
Tiết Phóng Ly không trả lời ngay, Giang Quyện đã tự nhiên mà ngồi ngay ngắn, y chỉ lo Tiết Phóng Ly không chịu để y ấn, bảo đảm với hắn: "Không lâu lắm đâu, xong ngay ấy mà, thật đó."
Thật vất vả mới có người để y thực hành, Giang Quyện không muốn buông tha cho Tiết Phóng Ly, ngữ khí cũng không tự chủ mà mềm mại hơn.
Làm nũng cái gì nữa đây.
Tiết Phóng Ly thờ ơ nghĩ, cuối cùng "Ừ" một tiếng, theo lời gối lên đùi của y.
Giang Quyện cúi đầu, đúng là như thế nào tiện tay hơn lúc nãy nhiều, y không quá quen mà lại tìm huyệt vị, lực đạo rất nhẹ.
Nhưng xoa bóp thì phải dùng chút lực, y như vậy không có hiệu quả gì, như một con mèo dẫm móng vuốt làm phiền chủ nhân.
Mấy ngày trước đến chùa Diệu Linh, Tiết Phóng Ly đều ở một mình trong một viện, đương nhiên là trắng đêm hắn không ngủ.
Lúc này gối lên người Giang Quyện, xung quanh đều là hương thảo dược nhàn nhạt, Tiết Phóng Ly cuối cùng cũng cảm thấy bình tĩnh, hắn từ từ nhắm hai mắt lại.
Tiết Phóng Ly vừa ngủ Giang Quyện liền phát hiện, y cảm thấy điều này cũng là công xoa bóp của y, thoải mái đến mức Vương gia ngủ luôn.
Giang Quyện vô cùng hài lòng với thành quả thực hành, nhưng mà vẫn kiên trì xoa bóp cho xong, xoa ấn từng huyệt vị đến khi kết thúc.
Y vừa mới thu tay về, Cao quản gia gõ cửa.
"Vương gia..."
"Suỵt."
Giang Quyện lắc đầu một cái, ra dấu cho hắn, nhưng mà lúc này đã muộn, Tiết Phóng Ly vẫn bị đánh thức.
Huyệt thái dương nảy lên đau nhức, hắn không biểu tình gì ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác, khiến trong lòng Cao quản gia cả kinh: "Nô... nô tài..."
Tiết Phóng Ly lười nghe hắn phí lời: "Chuyện gì?"
Cao quản gia ngượng ngùng nói: "Trụ trì không qua đây ngay được, muộn chút có thời gian mới có thể đến. Còn có... lễ cúng bái của Ngu mỹ nhân, Vương gia, ngài có đi không?"
"Không đi."
Tiết Phóng Ly hờ hững nói hai chữ, Cao quản gia vội vã gật đầu, lại nghe thấy Giang Quyện hỏi: "Vương gia, lễ cúng bái của mẫu phi ngươi, ngươi không đi sao?"
"Vậy... ta có thể đi không?"
Giang Quyện hỏi như vậy, ngoại trừ đồng tình với Ngu mỹ nhân thì y còn muốn nhân cơ hội này trốn đi, đến khi trụ trì xem bệnh đau đầu cho Vương gia xong thì về.
Giang Quyện chân thành nói: "Ta còn chưa chép xong kinh cho bà ấy, muốn đến nơi hành lễ xem một chút."
Ngữ khí Tiết Phóng Ly bình thản nói: "Ngươi cũng không được đi. Lại đây ngủ."
Giang Quyện kỳ quái nói: "Nhưng ta không buồn ngủ, chưa muốn ngủ."
Tiết Phóng Ly liếc y một cái: "Ngủ với bản vương."
Giang Quyện: "?"
Sao mình lại xuất hiện thêm một hạng mục phục vụ ngủ cùng nữa vậy?
Giang Quyện muốn nói lại thôi, Tiết Phóng Ly buồn bực mà liếc nhìn Cao quản gia: "Còn không mau biến đi."
Cao quản gia hành lễ lập tức tránh đi, Giang Quyện vẫn còn muốn giãy giụa một chút, y nói: "Vương gia, ta thật sự không buồn ngủ."
Tiết Phóng Ly nhìn y, bỗng nhiên nói: "Ngươi có biết, mười bốn ngày Hoàng tổ mẫu phạt ta quỳ kia, bà ấy cũng ở đó."
Giang Quyện ngẩn ra, Tiết Phóng Ly hạ mi mắt, không biều tình gì mà nói: "Bản vương tận mắt nhìn bà ấy mục nát thối rữa."
Giang Quyện "A" một tiếng, bị kinh sợ, thần sắc Tiết Phóng Ly mất hứng nói: "Mỗi khi đến ngày giỗ của bà ấy, bản vương lại mơ thấy mười bốn ngày kia, nhiều lần nhìn thấy bà ấy mục nát thối rữa."
Kinh khủng như vậy, Giang Quyện cũng không biết nên nói cái gì cho phải, y nhìn Tiết Phóng Ly, muốn an ủi lại không thể nào an ủi, không thể làm gì khác hơn là leo lên giường, dùng hành động để tỏ rõ tất cả.
"Vậy cũng được, ta ngủ với ngươi một lát."
Giang Quyện vô cùng đồng tình: "Ngươi đừng nghĩ nữa, ta ở bên ngươi, ngươi mơ thấy ác mộng có thể gọi ta."
Tiết Phóng Ly không biểu tình gì "Ừ" một tiếng, hắn thấy Giang Quyện khẽ cụp mí mắt, môi đỏ nhẹ nhàng cong lên, cười đến hờ hững.
Sao lại nhẹ dạ như vậy chứ.
Sao lại rơi vào trong tay hắn rồi.
Hắn chẳng có gì cả, chỉ chịu nhiều cực khổ, nhiều đến nỗi có thể lấp đầy cả một đời, khi nói cho thiếu niên nghe, lại khiến thiếu niên ngày qua ngày vì hắn mà tan nát cõi lòng, vì hắn mà nhẹ dạ.
Giang Quyện bị động mở ra phục vụ ngủ cùng Tiết Phóng Ly.
Thật ra sáng nay y dậy hơi sớm, liên tục chạy gấp rút còn gặp sóng gió hai lần, vừa dính lên giường thì phát hiện có chút mệt, Giang Quyện định ngủ một giấc, nhưng như thế nào cũng không thoải mái.
Y cố gắng khắc phục, nhịn rồi lại nhịn, nhưng thật sự không nhịn được, liền từ trên giường ngồi dậy.
Tiết Phóng Ly hỏi y: "Làm sao vậy?"
Giang Quyện không nói gì, chỉ vươn tay vén vải bông trên giường, đúng như dự đoán, bên dưới là giường gỗ, lúc này y mới nói: "Cộm lưng đau."
Giang Quyện cố gắng trải phẳng vải lót bên dưới rồi mới nằm xuống lại, an ổn không bao lâu liền không nhịn được, Giang Quyện lăn qua lộn lại, cả người cá mặn đều vô cùng khổ sở.
"Vương gia, ta ngủ không được."
Giang Quyện khó chịu mà nói: "Giường cứng quá à."
Tiết Phóng Ly nhìn y, Giang Quyện mím môi, một tay sờ đệm ở sau lưng, giường không thoải mái làm y có chút ảo nảo, mất hứng, nhưng lại khiến vẻ mặt sinh động không ít.
"Yếu ớt."
Hồi lâu, Tiết Phóng Ly lên tiếng. Hắn vươn tay ôm eo Giang Quyện, sau đó hơi dùng sức kéo người vào trong lòng, Giang Quyện nằm úp sấp trên người hắn.
Giang Quyện mở to hai mắt: "Vương gia..."
Tiết Phóng Ly thờ ơ nói: "Ngủ."
Giường cứng, người cũng không mềm lắm, nhưng vẫn thoải mái hơn không ít, Giang Quyện thấy như vậy cũng không được tốt lắm, y nói: "Hay là ta không ngủ cũng được..."
Cái ót bị đè lại, Giang Quyện vùi mặt trong lồng ngực Tiết Phóng Ly, hắn vẫn bình tĩnh nói: "Ngủ."
Giang Quyện động mấy lần đều không nhấc đầu lên nổi, không thể làm gì khác hơn là khuất phục.
Y nói không buồn ngủ, kết quả lại là người ngủ nhanh nhất, Tiết Phóng Ly như có như không mà vuốt ve gáy Giang Quyện, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, hắn nghe thấy tiếng thở rất nhỏ.
Có người vòng lấy cổ hắn, cắn lên vai hắn, như tiếng mèo kêu, Tiết Phóng Ly mở mắt ra.
Thiếu niên mặt đầy hơi ẩm, lông mi bị nước mắt làm ướt sũng, khuôn mặt đẹp đến kinh tâm động phách.
Cả người y không một mảnh vải, da thịt trắng như tuyết, ở cổ có một nốt ruồi sơn, như đang động đậy.
Hết chương 24.