CÁ MẶN NGHĨ THÔNG SUỐT RỒI

Vị đắng trên đầu lưỡi bị đè xuống, hương vị ngọt ngào tràn ngập khoang miệng.

Giang Quyện dễ chịu một chút, chỉ là y đã cắn vào ngón tay của Tiết Phóng Ly, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cắn thêm một cái đi.

Cái cắn này, Giang Quyện cắn không nặng, hàm răng nhẹ nhàng đè xuống, so với cắn người mang tính trả thù thì càng giống như là cắn chơi.

Đợi cắn xong rồi, lại dùng đầu lưỡi đè một chút, muốn đẩy ngón tay ra ngoài.

Cảm xúc ẩm ướt, vốn dĩ Tiết Phóng Ly nên thu tay về, nhưng cảm xúc ở đầu ngón tay quá mềm mại, cho nên hắn không động đậy.

Đẩy một chút không được, Giang Quyện lại đẩy mấy lần, nhưng đầu lưỡi có dùng sức như thế nào thì cũng không thể đẩy ngón tay của Tiết Phóng Ly ra, y không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn hắn.

Giang Quyện ngậm lấy ngón tay, môi khẽ hé, thần sắc khá là mờ mịt không hiểu tại sao có người chịu bị cắn cũng không muốn thu tay lại.

Cúi đầu nhìn y hồi lâu, Tiết Phóng Ly khẽ mỉm cười: "Không cắn nữa?"

Giang Quyện buồn bực gật đầu, cắn mấy cái tượng trưng là được rồi, nhưng mà Vương gia quá phối hợp, khiến y không có chút ý muốn trả thù nào.

Tiết Phóng Ly thu tay về, giống như lơ đãng mà liếc mắt nhìn qua một cái, vệt nước sáng lên, chút ngứa ngáy trên đầu lưỡi vút qua, thật loạn.

Rất nhiều dục vọng không có cách nào nói rõ được, vào đúng lúc này bị khơi ra.

Tiết Phóng Ly yên lặng nắn vuốt ngón tay, nhận khăn từ nha hoàn, ung dung lau tay.

Giang Quyện ăn mứt quả, giọng nói mơ mơ hồ hồ: "Thật là đắng, huynh còn không nói thật, cố ý hạ thấp tính cảnh giác của ta."

Ngữ khí Tiết Phóng Ly thản nhiên: "Không dỗ em như vậy, em sẽ chịu uống sao?"

Giang Quyện rất có ý kiến, sửa lưng hắn: "Huynh đây là lừa gạt ta, không phải dỗ ta."

Đuôi lông mày Tiết Phóng Ly khẽ giương, nhìn Giang Quyện vài lần, nở nụ cười trầm thấp: "Bản vương biết rồi, sau này đổi cách dỗ khác."

Hắn bày ra bộ dáng khiêm tốn tiếp thu ý kiến, lúc đầu Giang Quyện nghe vậy không cảm thấy gì, nhưng nghe còn có lần sau lập tức ngã lên giường, trở thành một con cá mặn mất đi niềm vui.

"Nào, dùng bữa."

Trong lúc vô tình, nha hoàn đã bày đồ ăn xong, Giang Quyện chậm rãi ngồi dậy, có một bàn tay vòng qua eo y, Tiết Phóng Ly ôm lấy Giang Quyện, một lần nữa đặt trong lòng mình.

Giang Quyện: "..."

Y ngẩng đầu lên, sâu kín nói: "Vương gia, không phải huynh mới đồng ý với ta sẽ không động một chút là ôm ta sao?"

Động tác của Tiết Phóng Ly ngừng lại, không sợ sóng lớn nói: "Ngày mai rồi tính. Hôm nay em mới phát tác bệnh tim, là lúc yếu ớt."

"Được rồi." Giang Quyện miễn cưỡng đồng ý.

Bất kể thế nào, ngày cuối cùng làm gối ôm hình người, Giang Quyện vẫn phối hợp. Phối hợp ngồi trong lòng Vương gia cho hắn ôm, phối hợp ăn đồ ăn hắn đút.

Đang ăn, Giang Quyện đột nhiên cắn chặt đũa.

"Làm sao vậy?"

Tiết Phóng Ly nhíu mày: "Sao cái gì em cũng thích cắn vậy?"

Giang Quyện cảm thấy hắn lên án mình rất không có đạo lý, y cũng không cắn bậy cắn bạ, nhưng mà đây không phải điều quan trọng, y kỳ quái hỏi: "Vương gia, huynh chỉ đút ta, huynh không ăn sao?"

Tiết Phóng Ly tẻ nhạt nói: "Không có khẩu vị."

Giang Quyện nhìn hắn, nhấc đũa lên, gắp một khối đậu phụ bát bảo cho hắn: "Huynh có khẩu vị."

Tiết Phóng Ly rũ mắt xuống, vẫn không có ý muốn ăn, Giang Quyện không thể làm gì khác hơn là nói: "Vương gia, lồng ngực ta còn đau."

Nói xong, Giang Quyện làm bộ sờ sờ trước ngực: "Huynh cũng không phải tiên tử, ta không cho huynh chỉ uống sương sớm."

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, thiếu niên ngoài miệng đang de dọa người ta, mi tâm nhíu lại, thần sắc lo lắng không thôi, đây là một loại thân thiết và trìu mến thuần túy, thuần túy đến mức làm cho hắn muốn sa vào.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tiết Phóng Ly cũng thỏa hiệp, hắn cúi đầu, thần sắc mất hứng mà ăn một ngụm.

Đút ngược lại cho Tiết Phóng Ly ăn thành công.

Giang Quyện hài lòng, cảm thấy rất có cảm giác thành tựu, vốn định đút Vương gia chút gì đó nữa, lúc này Uông tổng quản trở lại.

Ông hành lễ, nhẹ giọng hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, bệ hạ sai nô tài lại đây, nô tài muốn hỏi một chút..."

Uông tổng quản cúi đầu: "Thuở thiếu thời của ngài, có một thời gian dường như có hứng thú với màu vẽ, cũng thường vẽ tranh, bệ hạ bảo nô tài hỏi một chút, những bức tranh kia... có còn không?"

Phút chốc Tiết Phóng Ly mở to mắt, thần sắc hờ hững nhìn sang.

Hắn không có biểu tình gì, biểu cảm cũng không khác gì ngày thường, chỉ nhiều hơn mấy phần lạnh bạc và châm chọc, cho dù Uông tổng quản cúi đầu cũng cảm nhận được một trận lạnh lẽo tập kích trong lòng, không nhịn được hơi rụt vai lại.

Sao ông lại không biết xưa nay Vương gia không thích nhắc lại chuyện xưa, chỉ có điều... haizzzzzzz.

Tiết Phóng Ly không nói gì, Uông tổng quản cũng chỉ có thể chờ đợi.

Yên tĩnh, thìa canh phát ra tiếng lanh canh, Giang Quyện đưa nó lên đến bên môi Tiết Phóng Ly, tiếp tục sự nghiệp đút đồ ăn ngược lại cho Vương gia: "Vương gia, uống ngụm canh."

Uông tổng quản ngẩn ra.

"Vương phi------!"

Uông tổng quản và Giang Quyện chỉ gặp nhau hai lần, Uông tổng quản có ấn tượng rất tốt với Giang Quyện, cho nên cũng kìm lòng không đặng ngăn y lại nói: "Vương gia không thích..."

Ngừng nói, thân là thái giám tổng quản, đương nhiên Uông tổng quản biết đúng mực, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Ông vốn muốn nói, Vương gia khá là kén ăn.

Nếu Vương gia muốn ăn thì sẽ tự mình động đũa, phần lớn thời gian Vương gia không muốn ăn uống gì, mỗi ngày chỉ buộc bản thân ăn để giữ tinh thần và thể lực. Nếu hắn không muốn động đũa thì cho dù Vương phi có ý tốt như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, không chừng còn làm cho Vương gia tức giận.

Vương gia nổi điên lên, sẽ không có ai có thể chống đỡ được, huống hồ Vương phi vừa mới phát tác bệnh tim, không thể chịu nổi kinh hãi.

"Hả?"

Giang Quyện ngẩng đầu lên, khó hiểu mà nhìn Uông tổng quản.

Uông tổng quản không thể nói gì, chỉ có thể nhìn Giang Quyện lắc đầu một cái, Giang Quyện không hiểu ý ông, suy tư một chút, thực sự cảm thấy giơ tay lâu mỏi tay, quyết định trước tiên cứ ép Vương gia đã rồi nói tiếp.

"Vương gia." Giang Quyện nói: "Huynh uống nhanh lên, tay ta mỏi quá."

Tiết Phóng Ly chậm rãi rũ mắt xuống, nhìn muỗng canh không giống như muỗng canh bình thường mà là cái gì đó khiến hắn ghét cay ghét đắng, Uông tổng quản thấy vẻ mặt hắn không thích, quả thực thay Giang Quyện lau một vệt mồ hôi.

Vương phi cũng thật là, thật là ------ thật là cái gì, Uông tổng quản không tìm được từ thích hợp để dùng, sau đó thấy Vương gia lạnh lùng không vui uống muỗng canh gà kia.

Uông tổng quản: "?"

Vương gia thật sự uống?

Càng làm cho Uông tổng quản kinh ngạc hơn còn ở phía sau. Tiết Phóng Ly uống canh gà xong, giương mắt hỏi Giang Quyện: "Lồng ngực còn đau không?"

Giang Quyện chớp chớp mắt, không chột dạ chút nào nói: "Không biết nữa. Vương gia ăn xong bữa cơm này thật ngon, chắc là sẽ hết đau, nếu Vương gia không ăn, chắc là sẽ đau."

Tiết Phóng Ly: "..."

"Biết rồi."

Tiết Phóng Ly cười như không cười nhìn Giang Quyện, đương nhiên biết ý đồ của y, hắn nhấc đũa lên, tuy rằng không có khẩu vị gì, nhưng cũng nếm qua những món được bày lên.

Giang Quyện có chút nuối tiếc hỏi: "Vương gia, không cần ta đút huynh sao?"

Y cảm thấy đút Vương gia ăn cũng thật vui, Vương gia không muốn ăn thì y càng muốn đút hắn, sau đó Vương gia bị ép ăn vào, có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

"Không cần." Tiết Phóng Ly nhàn nhạt nói: "Giơ tay lâu, tay em sẽ mỏi."

Giang Quyện "Ò" một tiếng, không đút thì không đút, y nhìn Uông tổng quản, hỏi ông: "Uông công công, vừa nãy ông muốn nói gì sao?"

Uông tổng quản nhìn Giang Quyện, lại nhìn Tiết Phóng Ly ung dung thong thả, tư thái gần như tự phụ đang dùng bữa, nửa ngày mới lắc lắc đầu, cười ha hả nói: "Không có gì, cổ họng nô tài không tốt."

Ông không nghĩ tới, bệnh kén ăn của Vương gia, cần Vương phi tự tay đút đồ ăn.

Ông cũng không nghĩ tới, vì sợ Vương phi tức giận, Vương gia chủ động dùng bữa.

Giang Quyện tin là thật, gật gật đầu.

Trước đó được đút ăn một lần, đã ăn được kha khá, nhưng lại bị ôm vào trong lòng, không đi được, đành là cúi đầu chọt chọt điểm tâm, không bao lâu sau Tiết Phóng Ly thả đũa bạc xuống, Giang Quyện cũng tâm huyết dâng trào nói: "Vương gia, Uông công công hỏi mấy bức tranh, ta cũng muốn xem."

Hô hấp của Uông tổng quản hơi ngưng lại.

Rốt cuộc ông cũng nghĩ ra từ thích hợp để hình dung Vương phi.

Hết chuyện để nói.

Nhưng dù như thế nào, cũng không trách Vương phi được, dù sao có rất nhiều chuyện y cũng không biết.

Uông tổng quản trở lại do bệ hạ sai ông đến, thực ra là muốn lấy chân dung của Ngu mỹ nhân.

Lúc này Uông tổng quản cũng không dám nhắc lại, sợ chữa lợn lành thành lợn què, chỉ rũ tay trầm mặc đứng một bên.

"Vương gia?"

Giang Quyện kéo tay áo Tiết Phóng Ly mấy lần, nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt đều là tò mò: "Ta thật sự muốn xem."

Ngữ khí Tiết Phóng Ly rất nhạt, cũng không nghe ra cảm xúc dư thừa gì: "Đã nhiều năm rồi, bản vương quên mất để ở đâu."

Giang Quyện nghe xong, hiếm khi không tha mà hỏi tiếp: "Vậy đi tìm thử một vòng?"

Tiết Phóng Ly: "Không có gì đẹp đẽ."

Giang Quyện: "Nhưng dù vậy ta muốn xem."

Y lắc đầu một cái, giọng nói rất nhẹ, ngữ khí cũng không tự chủ được mà mềm xuống. Dường như mềm đến mức muốn tiến vào trong tâm khảm.

Sao lại thích làm nũng như vậy chứ?

Tiết Phóng Ly nhìn Giang Quyện, không nói gì, Giang Quyện thấy hắn thờ ơ không lay động, không thể làm gì khác hơn là buông tay ra, mi tâm từ từ nhăn lại, che ngực mình: "Vương gia, hình như ta có chút khó chịu."

Tiết Phóng Ly chớp mắt, bình tĩnh nhìn y.

Uông tổng quản: "..."

Vương phi thật đúng là, cậy bệnh mà kiêu đó.

Vương gia nói quên mất để ở đâu, chính là khéo léo từ chối thỉnh cầu của Vương phi, nhưng Vương phi không buông tha. Trước đó Uông tổng quản chỉ dám nhắc một lần, Vương gia đã không nói gì, cũng là hắn lười đi lấy tranh.

Lần này, Uông tổng quản cảm thấy Vương gia sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Dù sao đó là mẫu phi của Vương gia, dù sao Vương gia cũng rất hận đoạn quá khứ kia.

Nghĩ tới đây, Uông tổng quản không tiếng động thở dài.

Nhưng sau một khắc, cuối cùng Tiết Phóng Ly lên tiếng, giọng nói hắn hờ hững, dáng vẻ cũng nhàn nhạt.

"Vậy thì đi xem." Tiết Phóng Ly nói: "Bản vương sai người đi lấy tranh."

Uông tổng quản nghe vậy, vô cùng kinh ngạc.

Vương gia thế mà đồng ý?

Vương phi muốn xem tranh, Vương gia đồng ý?

Giang Quyện không biết nội tình, cười cong cong mắt, thật thà nói: "Vương gia, huynh thật tốt."

Tiết Phóng Ly cúi đầu, cười như không cười: "Lần sau, lấy cớ này e rằng khó dùng."

Giang Quyện chớp mắt mấy lần, vô tội nhìn hắn: "Cớ gì đâu, ta thật sự không thoải mái mà."

Tiết Phóng Ly nhìn y, đứng dậy, giao phó cho người hầu gì đó, Giang Quyện lập tức nhân cơ hội hỏi Uông tổng quản: "Uông công công, vừa nãy ông muốn nói gì?"

"Vương gia không thích cái gì?"

Uông tổng quản ngẩn ra, lập tức ý thức được gì đó, dở khóc dở cười: "Vương phi, ngài nhất định muốn xem tranh để Vương gia rời đi là muốn hỏi nô tài chuyện này?"

Giang Quyện "Ừm" một tiếng: "Ta luôn cảm thấy vừa nãy ông có gì muốn nói, hình như còn rất quan trọng."

Uông tổng quản: "..."

Nên nói như thế nào đây?

Vừa rồi ông chỉ muốn nhắc nhở Vương phi, Vương gia có bệnh kén ăn, nhưng mà bệnh kén ăn của Vương gia trước mặt Vương phi lại không phải vấn đề gì cả.

Chỉ là Vương phi vì muốn hỏi rõ chuyện này, trong tình huống không hay biết chạm vào vảy ngược lớn hơn của Vương gia mà Vương gia cũng vui vẻ đồng ý.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Uông tổng quản khá là phức tạp, nghĩ những chuyện này nói cho Giang Quyện cũng không sao, liền châm chước dùng từ nói: "Phương diện ăn uống của Vương gia, xưa nay có chút khó khăn, có liên quan tới mẫu phi của ngài ấy."

"Vương gia thuở nhỏ..."

Uông tổng quản thực sự không biết nên nói như thế nào, cho nên ấp a ấp úng nửa ngày, Giang Quyện nhớ tới một chuyện, hỏi Uông tổng quản: "Có phải Vương gia bị mẫu phi của mình đút ăn máu thịt?"

Uông tổng quản sững sờ: "Vương phi biết được việc này?"

Thật ra không chỉ như thế.

Uông tổng quản thấp giọng nói: "Bởi vì một số nguyên nhân, Ngu mỹ nhân đối xử với Vương gia không tốt lắm, ngoại trừ cho Vương gia ăn máu thịt, bà ấy cũng thường xuyên hạ độc Vương gia..."

Tiết Phóng Ly giao phó xong, lúc trở lại lần nữa, lười biếng vươn tay ôm Giang Quyện qua, lần này Giang Quyện không nói gì, y cho phép hắn ôm mình.

Giang Quyện không có dõng dạc nói mình không cần ôm, Tiết Phóng Ly cúi đầu nhìn y vài lần, Giang Quyện kỳ quái hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiết Phóng Ly như có điều suy nghĩ nói: "Không có gì."

Giang Quyện "Ò" một tiếng, cũng cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì. Qua hồi lâu, y đột nhiên hỏi Tiết Phóng Ly: "Vương gia, sao huynh lại kén ăn như vậy?"

Tiết Phóng Ly ngẩn ra, nhớ ra gì đó, hờ hững cười: "Ăn đủ rồi."

Lông mi Giang Quyện hơi động, ngẩng đầu lên nhìn sang, trong ánh mắt là thương xót và đau thương, dường như hiểu được tất cả đau khổ, cũng hiểu được những ẩn khuất đằng sau.

Giang Quyện nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay khoát lên eo nhỏ của mình: "Vương gia, huynh đang nói dối."

Y nói rất chậm: "Vương gia, ta khó chịu lắm."

Hết chương 37.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi