CÁ MẶN NGU NGỐC CŨNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG

"Chào..."

Trịnh An Nam mới vừa tỉnh ngủ, tóc xoã tung hỗn độn.

Hắn dùng mu bàn tay dụi dụi mắt, thanh âm hàm hồ hỏi, "Ừm, hôm nay muốn làm cái gì nha?"

Trước đây khi trường học cho nghỉ, Trịnh An Nam nhất định sẽ lại đến trên giường, ngủ đến trời đất tối sầm.

Thường xuyên ngủ một giấc đến buổi chiều thậm chí hoàng hôn, mới bằng lòng dậy ăn cơm.

Hôm nay có thể bò dậy sớm, toàn dựa vào đam mê công việc trong lồng ngực.

—— Nam Nam chuyên nghiệp như vậy, ông chủ không chỉ phát thêm tiền lương, còn phải phát cho mấy đóa hoa hồng nhỏ mới được!

Trịnh An Nam tự não bổ đẹp đẽ mình sẽ nhận được bao nhiêu khen thương, đã nghe thấy Thẩm Cố Bắc sóng yên biển lặng nói, "Hôm nay không đi làm."

"Hả?" Biểu tình Trịnh An Nam khó có thể che giấu thất vọng, "Vì sao?"

"Bởi vì không có việc gì để làm." Thẩm Cố Bắc thấy hắn mất mát, cảm giác có chút buồn cười.

Trước sau mới mấy ngày, đại ca Trịnh đã trở thành xã súc(*) đủ tư cách.

(*)社 trong 會社 (Câu lạc bộ hoặc tập thể), 畜 trong 家畜 (Gia súc) có nghĩa là "Súc vật của công ty". Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ.

Theo một cách nào đó, Trịnh An Nam rất có tinh thần trách nhiệm xã hội, khó trách sau này làm buôn bán có thể thành công.

"Sau lại như vậy..." Trịnh An Nam cào cào tóc, lẩm bẩm oán giận, cảm giác mình mất đi giá trị bản thân.

"Đừng buồn." Thẩm Cố Bắc thuận lông cho phế vật nhỏ, trấn an nói, "Tuy rằng không có việc, chúng ta có thể tranh thủ thời gian nhàn rỗi, đi vài chỗ."

Đôi mắt Trịnh An Nam sáng lên, kích động nói, "Đi ra ngoài chơi!"

"Ờm." Thẩm Cố Bắc đem mấy chữ "nghiên cứu thị trường" nghẹn trở về, phối hợp mở miệng nói, "Đi ra ngoài chơi."

Dù sao cùng bản chất, coi như dỗ Nam Nam vui vẻ vậy.

Quả nhiên, Nam Nam nghe được rốt cuộc có thể chơi đùa, vui vẻ đến mức thiếu chút nữa cất cánh, còn cố ý mò trong hành lý riêng, móc ra một cái áo sơ mi bông hoa hòe loè loẹt.

Áo sơmi lấy màu xanh lục làm chủ, đúng chiếc Trịnh An Nam mặc khi gặp Thẩm Cố Bắc.

Bình thường thiếu niên tuổi 17 sẽ thích hoa nhỏ màu xanh lục sao?

Khóe miệng Thẩm Cố Bắc giật giật, duỗi tay chỉ hướng phòng ngủ, "Đi thay quần áo."

"Vì sao? Rất đẹp mà!" Trịnh An Nam giật nhẹ góc áo, tự mình cảm giác tốt đẹp, "Giáo viên từng nói, màu xanh lục đại diện khỏe mạnh, đại diện hy vọng!"

"Thì ra cậu còn nhớ rõ lời giáo viên nói." Thẩm Cố Bắc lại get đến điểm tương phản dễ thương của phế vật nhỏ, nén cười nói, "Vậy sao cậu không mang màu xanh lục lên đỉnh đầu đi."

Màu xanh lục trên đầu, vậy chẳng phải là nón xanh(*)?

(*) nón xanh cũng mang nghĩa bị cắm sừng.

Trịnh An Nam rốt cuộc ý thức được chỗ có vấn đề, trượt trượt về phòng đổi quần áo, cũng quyết định kéo đen màu xanh lục khỏi cuộc sống của mình.

Thẩm Cố Bắc ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, hắn mới không muốn mang nón xanh đâu!

Hai người mặc xong, Thẩm Cố Bắc lấy ra điện thoại nắp gập mới mua, gọi điện thoại cho Bành Dã.

Đoán rằng Bành Dã vừa bị đánh thức bởi tiếng điện thoại., giọng khàn khàn, nói chuyện phản ứng chậm nửa nhịp.

Thẩm Cố Bắc nghe máy, thấy động tĩnh của người bên kia, chắc hẳn hôm qua Bành Dã đã đêm qua đã vui vẻ với bạn nữ nào đó.

"Xin lỗi, quấy rầy anh." Thẩm Cố Bắc có lệ tỏ vẻ xin lỗi.

"Quấy rầy cái gì?" Ngữ khí Bành Dã tràn ngập nghi hoặc.

"Tôi..." Thẩm Cố Bắc vừa muốn giải thích, đã nghe được Bành Dã đối thoại với người khác trong phòng.

Bành Dã: "Cậu sợ hãi cái gì? Tiểu Thẩm gọi điện thoại tới."

Chim cút nhỏ trốn đến một nửa, nghe thấy tên Thẩm Cố Bắc, bò lại đây nghe một chút thanh âm.

Xác nhận là âm sắc quen thuộc, trái tim đang treo lên của y mới buông xuống.

"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, nếu đám người nhà tìm tới, tôi giúp cậu diễn trò, can đảm lên." Bành Dã mở chăn bông, bọc thân hình đơn bạc của Giang Ngữ Hạ lại, tiếp tục trò chuyện với Thẩm Cố Bắc.

Thẩm Cố Bắc: "Tối hôm qua hai người ngủ cùng nhau?"

Bành Dã thẳn thắn trả lời, "Đúng vậy, chúng tôi mỗi đêm đều ngủ cùng nhau."

Tính cách anh ta thẳng thắn, trong đầu không có khái niệm "con trai có thể yêu con trai", cho nên cũng không cảm thấy cùng nhau ngủ với chim cút nhỏ, có chỗ nào không thích hợp.

Nhưng Thẩm Cố Bắc nghe được lời này, trong lòng với Giang Ngữ Hạ sinh ra một chút áy náy.

Nhớ trước đây, cậu chỉ nhờ Bành Dã hỗ trợ tìm người, không tính toán đem Giang Ngữ Hạ bán cho Bành Dã.

Hiện tại chỉ có thể đem hy vọng ký thác cho Giang Ngữ Hạ, cầu nguyện thái độ y kiên định chút.

"Anh Bành..." Bên kia điện thoại, Giang Ngữ Hạ nhẹ nhàng mềm mại kêu một tiếng.

Thẩm Cố Bắc nghe ngữ khí hoàn toàn ỷ lại của y, thở dài trong lòng, cảm thấy sóng này tám phần muốn xong rồi.

Bản nhân Bành Dã thật ra cực kỳ tự tại, nhanh chóng tiếp thu chim cút nhỏ kêu Anh Bành.

Mấy năm gần đây, bởi vì mặt bị thương, thường xuyên bị gọi là "Anh Sẹo", tên thật dần dần bị mọi người quen mất.

Dần dà, ngay cả chính Bành Dã cũng cảm thấy, tên của mình là Anh Sẹo.

Thẳng đến Thẩm Cố Bắc xuất hiện, không chê phiền gọi anh ta là "Ngài Bành Dã", hơn nữa chim cút nhỏ mềm mại kêu "Anh Bành". Rốt cuộc làm Bành Dã nhớ lại, bản thân cũng có tên.

"Cậu ấy gọi điện thoại tới nói gì?" Giang Ngữ Hạ nhỏ giọng hỏi.

"Không có chuyện gì lớn." Bành Dã hai ba câu kết thúc trò chuyện cùng Thẩm Cố Bắc, trích xuất từ giữa chủ đề, "Chỉ nói hôm nay có thời gian, lại vừa vặn ngày nghỉ dài hạn cuối cùng, tìm chúng ta đi ra ngoài một chút."

"Đi ra ngoài..." Lông mi Giang Ngữ Hạ rung động hai cái rất nhỏ, nhút nhát sợ sệt, rõ ràng không dám tùy tiện ra cửa.

"Lá gan lớn lên!" Bành Dã thân là hán tử cao lớn thô kệch, đối mặt Giang Ngữ Hạ lại phá lệ kiên nhẫn, lần thứ 1001 trấn an, "Có tôi che chở cậu, ai động cậu tôi đánh gãy chân anh ta, sợ cái gì?"

"Không được, như vậy anh sẽ ngồi tù."

Bành Dã không sợ gì cả, cà lơ phất phơ trả lời, "Yên tâm, cảnh sát nói rồi, phòng vệ chính đáng không phạm pháp."

"Nhưng mà, đánh nhau không tốt." Học sinh ngoan Giang Ngữ Hạ tính cách hướng nội, cả phim đánh đánh giết giết cũng không dám xem, nào dám để Bành Dã đánh nhau với người khác?

"Vậy thôi." Bành Dã miễn cưỡng đáp ứng, "Tôi nói. Đạo. lý với bọn họ."

Điện thoại không có cắt đứt, Thẩm Cố Bắc nghe xong bọn họ đối thoại, trong lòng càng ngày càng lạnh.

Tính tính thời gian, này hai người kia mới quen biết nửa tháng, Thẩm Cố Bắc lại từ đoạn đối thoại bọn họ, nghe ra ngọt ngào của cặp đôi nhỏ tân hôn.

Sao lại như thế?

Không kịp ngăn trở, hủy diệt thôi!

30 phút sau, Thẩm Cố Bắc mang theo cún Trịnh An Nam buồn ngủ, đến chỗ hẹn trước.

Trịnh An Nam hít hít cái mũi, há to miệng ngáp, khóe mắt hơi phiếm hồng.

Thẩm Cố Bắc mở miệng, "Nếu cậu buồn ngủ..."

"Tôi không buồn ngủ mà, ai nói tôi buồn ngủ?!" Trịnh An Nam lập tức phản bác, ưỡn ngực, bày ra tư thế tinh thần phấn chấn.

Nói giỡn! Đợi lát nữa Thẩm Cố Bắc muốn gặp hai người, lỡ cậu lén mình thông đồng tên đàn ông hoang nào bên ngoài thì sao.

Đặc biệt là Giang Ngữ Hạ, Thẩm Cố Bắc đối xử với y quá tốt. Rõ ràng mới vừa nhận thức, cũng đã vượt qua giới hạn bạn tốt. Trịnh An Nam hãm sâu nguy cơ tranh sủng, sao có thể tùy tiện thả lỏng cảnh giác?

"Vậy cậu đừng ngáp." Thẩm Cố Bắc trừng nhìn hắn, "Ngáp sẽ lây."

"Sao có thể?" Trịnh An Nam hợp lý hoài nghi cậu dỗ trẻ nhỏ, lại tuân theo yêu cầu của bạn cùng bàn, nỗ lực khắc chế xúc động muốn ngáp.

Lại qua năm phút, Bành Dã mới mang theo Giang Ngữ Hạ lại đây.

Khoảng cách lần đầu gặp mặt, đã qua gần sáu ngày, trạng thái tinh thần Giang Ngữ Hạ rõ ràng có thay đổi.

Cơ thể y vẫn gầy, cả người nhút nhát sợ sệt, nhưng trong ánh mắt nhiễm một chút sáng rọi, khi nói chuyện đã có thể nhìn thẳng vào đối phương.

Hơn mười ngày chung sống, Giang Ngữ Hạ buông đề phòng với Bành Dã, ngược lại trong lòng sinh ra ỷ lại như gà con với gà mái già. Cho dù y nhìn đến vết sẹo dữ tợn trên mặt Bành Dã, như cũ cảm thấy đáng sợ, lại không né tránh giống trước đây.

Thẩm Cố Bắc đánh giá bọn họ, cảm nhận được nội tâm Giang Ngữ Hạ biến hóa, càng cảm thấy lo lắng.

Nếu phát triển theo chiều hướng vậy, nên lo lắng chỉ sợ không phải Giang Ngữ Hạ, mà là mãnh nam Bành Dã không hề ý thức nguy cơ.

Thôi, lười quản quá.

Mặc cho số phận vậy.

Thẩm Cố Bắc tiến vào trạng thái cam chịu, từ bỏ can thiệp chuyện của hai người, chào hỏi xong rồi, liền mang theo vài người khác ngồi lên xe buýt.

Sau này, thành phố Phù Khê trải qua nhiều lần cải tạo, nhiều nhà cao tầng xuất hiện, thành một thành phố cấp một nhộn nhịp.

Thôn cùng đường phố hiện tại tương lai sẽ thay đổi dáng vẻ cực lớn, nhưng nhiều tòa nhà nền tảng sẽ không dễ dàng di dời. Chẳng hạn như danh lam thắng cảnh, công viên và bệnh viện.

Thẩm Cố Bắc trên bảng hiệu bến xe buýt, tìm được trạm dừng đến bệnh viện thành phố Phù Khê số ba.

Thời buổi này, điểm bán vé không người còn chưa mở rộng, các tuyến xe buýt đều có người bán vé.

Thẩm Cố Bắc đưa tiền lẻ cho người bán vé, "Bốn người, đến bệnh viện số ba."

Người bán vé xác nhận nhân số xong, đem bốn tấm vé xe hơi mỏng đưa cho Thẩm Cố Bắc.

"Vì sao muốn đi bệnh viện số ba?" Trịnh An Nam khẩn trương, bắt lấy tay Thẩm Cố Bắc hỏi, "Chỗ nào cơ thể cậu không thoải mái sao?"

"Không có." Thẩm Cố Bắc gỡ tay y ra, giải thích, "Bệnh viện số ba có rất nhiều nghiên cứu về bệnh tim phổi, tôi muốn thay mẹ tôi hỏi một chút."

"Cho dì Phương à, bệnh của bà còn chưa ổn sao?" Trong ấn tượng Trịnh An Nam, mỗi lần hắn nhìn thấy Phương Uyển, đối phương đều sẽ ho khan vài tiếng, dường như trước nay đều chưa từng khỏe lại.

Ánh mắt Thẩm Cố Bắc ảm đạm vài giây, trả lời, "Chờ lần này tôi trở về Khánh Lê, sẽ nghĩ cách để bà lại đây chữa bệnh."

"Có bệnh thì nhanh chóng chữa bệnh đi." Bành Dã đột nhiên ngắt lời, không đầu không đuôi nói một câu.

Nếu không phải rõ tính cách anh ta, Thẩm Cố Bắc tám phần cho rằng anh ta đang mắng người.

Chỉ cần qua bảy trạm, xe buýt sẽ sớm dừng ở ven đường.

Bốn người từ trong xe xuống dưới, Thẩm Cố Bắc lập tức đi thẳng đến quầy lễ tân, báo ra tên và số cuộc hẹn.

Cậu vẫn luôn nhớ thương bệnh tình của mẹ, từ lúc có kế hoạch đến thành phố Phù Khê, đã dự định tìm một bác sĩ chuyên nghiệp để hỏi chuyện. Mọi người đều biết, bác sĩ chuyên nghiệp đều cực kỳ bận rộn, còn thường xuyên đến địa phương khác mở họp và nghiên cứu. Đến bệnh viện một cách hấp tấp, có lẽ là bình thường.

Thẩm Cố Bắc đã kiểm tra số điện thoại trước, đặt lịch hẹn với bác sĩ trước vài ngày, mới tranh thủ cơ hội gặp mặt trực tiếp.

"Văn phòng của bác sĩ Trần ở lầu ba, lên lầu rẽ trái." Chị hộ sĩ xác nhận thân phận Thẩm Cố Bắc, mời cậu trực tiếp lên lầu.

"Cảm ơn." Thẩm Cố Bắc xoay người, nhờ vài người khác ngồi chờ trong đại sảnh bệnh viện.

"Tôi..." Trịnh An Nam lắp bắp muốn nói gì đó.

"Ngoan, đừng thêm phiền." Thẩm Cố Bắc đánh gãy ý đồ của y.

"Được không."

Bành Dã không có hứng thú với phòng khám đối diện, lập tức chọn vị trí an tĩnh, để Giang Ngữ Hạ ngồi dựa vào phía trong.

Ghế ngồi vừa mới ấm áp, một người phụ nữ trung niên mặc áo blue trắng đi lại đây.

Thấy Bành Dã, bà trực tiếp duỗi tay lại đây, nâng mặt anh ta quan sát cẩn thận.

Bành Dã không phản ứng lại, bị dì xa vừa nắn vừa xoa, vết sẹo trên mặt bị quan sát tỉ mỉ.

"Vết thương này chẳng phải do dao sao? Bị thương không xử lý chính xác, dẫn tới miệng vết thương bị nhiễm trùng, cho nên để lại sẹo."

Tình hình bên ngoài, Bành Dã trả lời, "Đúng vậy."

"Chỉ có điều diện tích miệng vết thương hơi lớn, vấn đề nhỏ, phẫu thuật nhỏ có thể loại bỏ sạch sẽ vết sẹo." Nữ bác sĩ từ trong túi lấy ra bút, thuận tay đào một quyển bệnh án mới, "Cậu thanh niên tên là gì?"

Bành Dã vội vàng giải thích, "Từ từ, tôi không phải tới khám bệnh."

"Không khám bệnh thì cậu ngồi chỗ này làm gì?" Bác sĩ ngẩng đầu, ý bảo anh ta xem trên tường.

Nhãn hiệu màu xanh lục viết bốn chữ: Phòng khám Da liễu.

"Chẳng lẽ là cậu khám bệnh?" Bác sĩ đem mục tiêu chuyển hướng đến Giang Ngữ Hạ.

Chim cút nhỏ lập tức trốn đến sau lưng Bành Dã, hạ thấp cảm giác tồn tại.

"Không phải," Bành Dã vội vàng ngăn trở chim cút nhỏ, căng da đầu thừa nhận, "Tôi muốn khám bệnh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi