CÁ MẶN NGU NGỐC CŨNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG

"Bọn họ cãi nhau cái gì vậy?"

Ở bên ngoài thư phòng, Trịnh An Nam nghe như lọt vào trong sương mù, không hiểu được tranh chấp của gia tộc hào môn.

Nhưng mà, mục đích tranh chấp hắn có nghe hiểu một chút.

"Vậy nên, bọn họ có một đứa trẻ."

"Ừ." Thẩm Cố Bắc dựa theo cách nói của hắn, "Có thể lý giải như vậy."

"Ui, tôi thật thông minh!" Trịnh An Nam tự động đem lời cậu nói lý giải thành khích lệ, cả người đều toát lên vẻ đắc ý.

Thẩm Cố Bắc né tránh khi thấy hắn phát ra bầu không khí hường phấn kia, bất đắc dĩ thở dài.

Cún con dễ dỗ dành thật.

Dễ dỗ trên mọi mặt.

"Chừng nào bọn họ cãi nhau xong nhỉ?" Trịnh An Nam ưu sầu nhìn cửa gỗ.

Bên trong cãi nhau hung dữ quá, hắn cùng Thẩm Cố Bắc không có biện pháp đi vào, chỉ có thể đứng ở bên ngoài chờ.

Chờ tới chờ lui, Nam Nam chờ tới mức đói bụng.

"Có lẽ còn cần một đoạn thời gian nữa." Thẩm Cố Bắc đánh giá thế cục bên trong, đưa ra suy đoán đơn giản.

Trịnh An Nam tẻ nhạt vô vị thở dài một tiếng, biểu tình thoạt nhìn có điểm ủy khuất.

"Tâm sự đi." Thẩm Cố Bắc không có ý định vọt vô đi can thiệp vào việc nhà người khác, giờ chỉ chạm tới suy nghĩ của "tên nhóc" Trịnh An Nam.

"Tâm sự cái gì giờ?" Trịnh An Nam cực kì nghe lời, nhìn về phía Thẩm Cố Bắc, chờ đợi cậu mở đề tài.

"Tâm sự gì đó thôi, để giết thời gian." Thẩm Cố Bắc nghe thấy hai người bên trong lớn tiếng ầm ĩ, thuận thế dò hỏi, "Nếu... chỉ nếu thôi... Nếu cậu là đứa trẻ mà bọn họ vứt bỏ, cậu sẽ làm như nào"

"Tại sao lại nếu?" Trịnh An Nam nhăn nhăn mũi.

Thẩm Cố Bắc trong lòng cả kinh, cho rằng Trịnh An Nam đoán ra cái gì đó.

Suy nghĩ còn chưa kịp được kiểm chứng, cậu liền nghe phế vật nhỏ nói lí lẽ đầy hùng hồn, "Người kia có râu cá trê, giống như tên Hán gian(*), không có khả năng là ba tôi."

(*)汉奸: Hán gian là từ khinh miệt dùng để chỉ những người Hán phản bội lại dân tộc Hán hay Trung Quốc.

"Cậu bớt nói xàm lại." Thẩm Cố Bắc dựng ngón trỏ lên, đè ở trên môi "suỵt" một tiếng, ý bảo tên ngốc nhỏ nói bé lại.

Dựa theo cách nói chuyện thiếu đánh của tên ngốc này, người Trịnh gia mà nghe được. Phỏng chừng xét nghiệm ADN còn chưa kịp làm thì đánh nhau luôn rồi.

"Đừng có nghĩ tới mấy yếu tố dư thừa như vậy." Thẩm Cố Bắc một lần nữa hỏi, "Cậu hiện tại chỉ cần nghĩ rằng, nếu cậu là đứa trẻ màTrịnh gia vứt bỏ, cậu sẽ làm như thế nào."

"Không có làm thế nào cả." Trịnh An Nam suy nghĩ đơn thuần, lười dùng não nói "Thời điểm bọn họ vứt bỏ đứa trẻ kia, chẳng khác nào từ bỏ. Nếu tôi là đứa bé kia, tôi cũng không cần bọn họ."

"Nhưng mà, nghe ý tứ của ngài Trịnh Thành hiện tại thì ông ta tính toán đem tài sản chia cho đứa bé kia." Thẩm Cố Bắc sợ hắn không rõ trạng huống, nhắc nhở nói, "Trịnh gia giàu nhất vùng, gia sản ít nhất cũng hơn trăm triệu."

"Trăm triệu..." Trịnh An Nam bẻ ngón tay đếm đếm, phát hiện "trăm triệu" mặt sau có tám số 0, xác thật là số tiền lớn mà chính mình không bao giờ có.

Cho dù như vậy, ý tưởng của hắn cũng không có chút nào thay đổi.

"Tôi đây cũng không cần, tôi làm công cho cậu vui hơn, dựa vào bản thân để kiếm tiền." Trịnh An Nam vốn dĩ nghĩ rằng bản thân sẽ làm cá mặn, chỉ ăn no chờ chết, kết quả sau khi bị Thẩm Cố Bắc thuần phục, suy nghĩ của hắn có một chút thay đổi.

Nếu muốn ăn cùng nhau, vì sao không trực tiếp ăn bám luôn chứ?

Thẩm Cố Bắc lại lợi hại như vậy, lại có thể kiếm tiền, trực tiếp ăn bám cậu không tốt hơn à?

Mặc dù chính hắn cao hơn Thẩm Cố Bắc, dáng người còn cường tráng hơn cậu, nhưng nhìn đi nhìn lại kiểu gì, Thẩm Cố Bắc vẫn ở vị trí nóc nhà.

Nào có chuyện trụ cột trong nhà ngồi không, còn để bảo bối yếu ớt làm việc tới tới mức mệt gần chết?

1

Đàn ông tốt không phải như vậy!

Vì thế, Trịnh An Nam nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giãy giụa quay người lại.

Chỉ cần nổ lực một chút, thì ít nhất cũng có thể kiếm được chút tiền tự nuôi sống bản thân.

"Cậu..." Thẩm Cố Bắc không có thuật đọc tâm, thế nên bị lời nói của phế vật làm cảm động.

Bạn học Trịnh An Nam tuy rằng trí lực có chút ngốc, nhưng tam quan chính xác, tương lai cũng không phải hoàn toàn vô vọng.

"Cố lên." Thẩm Cố Bắc chính thức cổ vũ hắn.

"Tất nhiên rồi ~" Trịnh An Nam vui sướng vẫy vẫy cái đuôi vô hình.

—— Thẩm Cố Bắc kêu tui cố lên.

Cậu ấy nhất định đồng ý cho tui ăn bám rồi!

1

Ước chừng gần hết nửa thế kỷ, cuộc cãi vã bên trong mới rốt cuộc có ý định dừng lại.

Cuối cùng Trịnh Thành buông lời uy hiếp "Con mới là gia chủ hiện tại của Trịnh gia, mẹ có ý kiến thì ra ở riêng đi" để kết thúc. Làm cho Trịnh lão thái thái tức giận tới mức mặt đỏ tai hồng, nổi giận đùng đùng rời đi thư phòng của con trai.

Vừa đẩy cửa ra, bà thấy bên ngoài có hai thiếu niên, lửa giận trong lòng càng lan tràn.

"Như thế nào lại là cậu?" Trịnh lão thái thái đem mũi lao hướng vào Trịnh An Nam, buồn bực mà trách cứ nói, "Ngày hôm qua tới hôm nay cũng tới, làm bẩn mắt tôi rồi!."

"Vậy thì bà đừng nhìn." Trịnh An Nam ưỡn ngực, cố ý cường điệu sự tồn tại của chính mình, "Con lớn lên rất đẹp, chính là cảnh đẹp ý vui. Không giống bà, mặt đều nếp nhăn, trẻ con nhìn thấy đều bị dọa phát khóc."

"Phụt ——" Thẩm Cố Bắc không nhịn nổi, nhẹ nhàng phát ra tiếng cười.

Phải biết rằng, bà Trịnh vẫn luôn cực kì chú trọng bảo dưỡng cơ thể, thường xuyên nhờ người từ nước ngoài mang các loại mỹ phẩm dưỡng da trở về để bôi mặt, tạo nên khuôn mặt này cũng tốn không ít tiền.

Bà chỉnh thể bảo dưỡng còn có thể tính, qua vài năm nhưng vẫn có thể giữ nguyên một trạng thái, so với lão bà cùng tuổi thì trẻ hơn rất nhiều.

Nhưng tục ngữ vẫn đúng, năm tháng không hề buông tha con người. Cho dù bà Trịnh nỗ lực tới mức nào đi nữa, nếp nhăn cùng đầu tóc bạc như cũ, không có buông tha bà.

Người hầu trong nhà biết bà lão không thích nghe sự thật như vậy, mỗi lần làm trò chọc bà Trịnh vui vẻ, nói chuyện đều phá lệ dễ nghe, khen bà thanh xuân vĩnh trú.

Dần dần, bà Trịnh càng nghe được nhiều lời nói dối thì càng không thể tiếp thu được lời nói thật.

Nghe Trịnh An Nam nói mặt của bản thân đầy nếp nhăn, bà sợ tới mức lập tức che mặt lại rồi chửi ầm lên.

Trong thư phòng, Trịnh Thành nghe được động tĩnh, đẩy cửa ra nhìn.

"Cậu đến rồi." Thấy Thẩm Cố Bắc, Trịnh Thành lập tức thay nụ cười thương nghiệp, tiếp đón cậu vào thư phòng.

Bà Trịnh nhăn chân mày, vốn đang muốn nói gì. Lại sợ chọc Trịnh Thành tức giận, đành phải đem đầy bụng oán hận nghẹn trở về, dùng ánh mắt hung hăng xẻo lên người Trịnh An Nam.

Trịnh An Nam chú ý tới, hướng bà làm cái mặt quỷ, biểu tình phi thường kiêu ngạo.

"Nhãi ranh!" Bà Trịnh nhìn thấy mặt quỷ của hắn, tức giận đến thiếu chút nữa tăng huyết áp, dùng sức vỗ vỗ ngực.

Bà lại nhìn về phía Trịnh Thành, hy vọng con trai giúp mình trút giận.

Kết quả Trịnh Thành còn tức giận, căn bản lười phản ứng bà.

Bà Trịnh tức giận nhưng không thể làm gì, tầm mắt quan sát qua lại bọn họ, đột nhiên cố ý phát hiện.

—— ngũ quan của nhãi ranh kia, dường như có chút giống với Trịnh Thành.

Hay là...

Sao có thể chứ, chỉ là một tên oắt con từ đâu chui ra, sao có thể là đứa con hoang mà bọn họ ném đến Khánh Lê chứ?

Bà Trịnh tự mình an ủi.

Chắc chắn là do mấy việc gần đây liên quan tới đứa con hoang kia nên mới sinh ra ảo giác, xem ai cũng đều nhìn ra nó.

Bên kia, Thẩm Cố Bắc tiến vào thư phòng cùng Trịnh Thành nói chuyện chính sự, quá trình cực kỳ thuận lợi.

Cậu cho rằng Trịnh Thành như vậy đa mưu túc trí, khẳng định sẽ gian trá, hoặc lợi dụng hiệp ước điều khoản để trục lợi.

Nào biết cậu tỉ mỉ kiểm tra hiệp ước, thế nhưng không có nhìn ra vấn đề.

"Ông chủ Trịnh người rộng lượng." Thẩm Cố Bắc thận trọng ký tên, đem hiệp ước đưa cho Trịnh Thành, "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ." Trịnh Thành đem hiệp ước giao cho trợ lý, cọ hai tay vào nhau vài giây, khơi mào một đề tài khác, "Kỳ thật, lòng tôi còn ẩn giấu một chút việc, ngày hôm qua muốn hỏi cậu một chút."

"Mời nói."

"Nghe nói cậu là người ở Khánh Lê?"

Thẩm Cố Bắc nghe được hai chữ "Khánh Lê", liền đoán được Trịnh Thành muốn nói gì.

Cậu vội vàng xoay người, nói với Trịnh An Nam hai câu.

"Tôi ra ngoài chờ cậu sao?" Trịnh An Nam trên mặt tràn ngập mê mang, ngơ ngác hỏi vì sao.

Vừa rồi lúc lập hiệp ước, chuyện quan trọng như vậy, Thẩm Cố Bắc đều không kêu hắn đi chỗ khác, còn nhẫn nại dạy hắn các điều khoản trong hiệp ước.

Nhưng tại sao khi tới chuyện trong nhà, Thẩm Cố Bắc ngược lại có chút kiêng dè.

"Nghe lời tôi đi." Thẩm Cố Bắc dỗ dành.

"Được rồi, vậy ra sớm một chút." Trịnh An Nam nghe cậu dụ dỗ liền không có biện pháp, ngoan ngoãn đứng dậy đi ra bên ngoài, lại đụng phải bà Trịnh đang lòng vòng ngoài cửa.

Hai người ngang ngạnh gặp nhau, chạm mặt nhau là lập tức muốn combat.

Mà trong thư phòng, lại cực kì yên ắng.

Trịnh Thành đối với cuộc sống sinh hoạt của Thẩm Cố Bắc cực kì quan tâm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ hỏi cậu rằng khung cảnh thế nào, có thích hợp sinh hoạt hay không. Bình thường việc học áp lực như thế nào, thành tích thi đua như thế nào.

Nghe nói tài nguyên giáo dục của Khánh Lê không bằng trong thành phố, Trịnh Thành còn biểu hiện ra sự lo âu rõ ràng.

Trịnh Thành: "Học tập chính là việc quan trọng nhất, tại sao các cậu không vào trong thành học?"

"Ngài Trịnh hẳn đã nghe qua một câu." Thẩm Cố Bắc nhướng mày xem hắn, tung ra bốn chữ, "Let them eat cake."

(*)Let them eat cake [何不食肉糜] "Hãy để họ ăn bánh" là bản dịch truyền thống của cụm từ tiếng Pháp "Qu"ils mangent de la brioche", được cho là đã được "một công chúa vĩ đại" nói vào thế kỷ 18 khi được thông báo rằng nông dân không có bánh mì. Một sự từ chối trách nhiệm mang tính đùa cợt đối với một số nhóm người.

"......" Trịnh Thành nghe hiểu được ý tứ của cậu, trên mặt lúc trắng lúc xanh, còn cản thấy một trận hổ thẹn

Ông sống trong nhung lụa nhiều năm, nhìn đến thế giới đều là việc tốt.

Cho nên ông căn bản không có cách nào đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, đồng tình với mấy đứa trẻ

"Vậy trường học của các cậu, có một đứa trẻ hay không..." Trịnh Thành nói đến một nửa, đột nhiên ngập ngừng.

Ông vốn nghĩ sẽ nói ra đặc điểm đứa con của mình, nhưng lại chẳng thể nói nên lời. Qua mười bảy năm, ông đối với đứa bé kia chẳng quan tâm, cả tên lẫn diện mạo, tính cách đều không biết.

Nhưng thật ra Thẩm Cố Bắc nhìn ra ông đang quẫn bách, chủ động giải vây nói, "Ngài Trịnh hay là muốn hỏi con trai...của mình?"

"Sao mà cậu biết?" Ngữ khí cùng biểu tình Trịnh Thành đều rất kinh ngạc.

"Xin lỗi, vừa rồi nghe được cuộc trò chuyện của hai người" Thẩm Cố Bắc có lệ giải thích một câu, thong thả ung dung nói, "Thị trấn Khánh Lê của chúng tôi tuy rằng không tính lớn, lại có rất nhiều người, tôi cũng không có khả năng đều biết hết mặt người."

"À..." Trịnh Thành thả ra âm thanh mất mát, ngữ khí giống vài phần với Trịnh An Nam.

"Nếu ngài thật sự muốn đi tìm người, vì sao không tự mình đi một chuyến?"

"Tôi không có biện pháp nào để đi..." Trịnh Thành cau mày, giữa những hàng chữ ngầm có ý không thể nói "nỗi khổ".

Lúc trước khi còn tình ý nồng nàn, ông từng đi qua Khánh Lê một chuyến, còn gặp qua bà ngoại cùng ông ngoại của Trịnh An Nam.

Hai vợ chồng già cho rằng ông tới cửa hỏi cưới, đã nhiệt tình chiêu đãi Trịnh Thành. Uống xong ba chén rượu, mới biết được rằng đây chỉ là tên công tử nhiều tiền đi chơi đùa mà thôi, căn bản không tính toán kết hôn cùng con gái.

Ông ngoại rất tức giận, xách theo cây lau nhà đánh Trịnh Thành ra tới ngoài cửa, đuổi theo ông khắp đường, làm cho mặt mũi Trịnh Thành mất hết, từ đây cũng không dám tới gần Khánh Lê nữa.

"Chỉ cần ông muốn, thì sẽ luôn có biện pháp." Thẩm Cố Bắc không tiếp thu ông giải thích, đỡ bàn chậm rãi đứng dậy, "Trên đời này, có quả tất có báo."

"Có ý tứ gì?"

"Không có ý tứ gì đặc biệt." Thẩm Cố Bắc hơi cúi thấp đầu, đạm mạc đối diện Trịnh Thành, "Ngài Trịnh, xin bảo trọng."

"...... Được." Trịnh Thành ẩn ẩn cảm thấy, trong lời nói của cậu có thâm ý khác, nhưng lại không thể nghĩ ra.

Sau khi rời khỏi Trịnh gia thì sắc trời cũng đã tối mịt.

Thẩm Cố Bắc gọi cho Bành Dã, biết được hai người bọn họ đang chờ cũng đã đói bụng, đang ở gần đây tìm cái quán ven đường ngồi ăn.

Cách ống nghe, hơi thở pháo hoa tươi sống đối diện, ít nhất còn dày tình người trong Trịnh gia này.

"Kêu vài xiên đi." Trịnh An Nam đã đói từ lâu, dành hết sức lực để tranh cãi với bà Trịnh, giờ phút này ngực hắn đã dán vào lưng.

Nghe được xuyên thịt nước miếng hắn chảy ròng ròng gần 3000 thước, hận không thể chui qua điện thoại nhảy tới.

"Xiên thịt mà thôi, cậu đói tới mức này sao?" Bành Dã ở điện thoại bên kia hào sảng nói, "Thịt tôi đều nướng chín rồi, hai người các cậu mau tới đây."

"Ù ôi, anh trai mặt sẹo à, anh thật tốt!" Trịnh An Nam kích động nói lời cảm ơn.

"Anh trai mặt sẹo cái gì cơ?" Đã lâu không nghe, Bành Dã có chút không quen xưng hô kiểu này.

+

Trịnh An Nam biết nghe lời liền sửa miệng, "Dạ, Tiểu Dã."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi