CÁ MẶN NGU NGỐC CŨNG MUỐN YÊU ĐƯƠNG

"Mẹ?" Thẩm Cố Bắc nghe được lời lời nói, vội vàng đi vào phòng bệnh ngăn lại, "Con không đi xem mắt."

"Ứm ứm ứm!" Trịnh An Nam gắt gao đi theo sau lưng cậu, dùng sức gật gật đầu.

Đáng sợ!

Quá đáng sợ!

Nếu Thẩm Cố Bắc chạy đi xem mắt, chính mình sẽ phải giống phim truyền hình cẩu huyết, trình diễn tiết mục cưới tân nhân...

"Xem mắt cái gì? Nói lung tung!" Phương Uyển đánh gãy hai người ý nghĩ bọn họ, giải thích nói, "Con mới 17 tuổi, còn phải đọc sách thi đại học nữa. Cho dù mẹ thật muốn giới thiệu đối tượng xem mắt cho con, cũng không có khả năng vào hiện tại."

Thẩm Cố Bắc cùng Trịnh An Nam động tác nhất trí nhẹ nhàng thở ra, hỏi bà vì sao muốn sắp xếp gặp mặt.

"Con trước đó nói với mẹ, muốn tham gia kỳ thi tỉnh. Mẹ đọc ít sách, không thể giúp được cái gì. Vừa lúc nằm viện gặp được dì Giang, con gái dì cực kỳ lợi hại."

"Cũng không quá lợi hại đâu, con bé phụ trách biên biên soạn tài liệu giảng dạy, hiểu rõ đề thi. Mỗi năm học sinh phụ đạo đều có thể vào cuộc thi quốc gia." Dì Giang bắt chuyện, vui tươi hớn hở nói, "Con gái dì lớn hơn cháu vài tuổi, đã lấy chồng có con rồi. Cho dù cháumuốn xem mắt với con bé, dì cũng không đồng ý đâu."

"Xin lỗi dì, là cháu hiểu lầm." Thẩm Cố Bắc vội vàng xin lỗi, thái độ tốt.

"Không có việc gì." Dì Giang vẫy vẫy tay, lại nói, "Vốn dĩ, khuê nữ dì năm nay đã chiêu sinh đầy, cháu muốn học cũng không có suất. Gần nhất dì nằm viện, con bé thường tới thăm, biết Tiểu Phương luôn chiếu cố dì. Cho nên để cảm tạ, quyết định tranh thủ thời gian thăm bệnh dạy cháu."

Con gái dì Giang danh tiếng lớn, sau này đã trở thành nỗi ám ảnh kéo dài không vứt đi với nhiều học sinh trung học.

Cô phụ trách biên soạn tài liệu, một lần trở thành trợ giảng chỉ định của nhiều trường học, đủ để thấy được cô hiểu biết thấu triệt với đề thi thế nào.

Thẩm Cố Bắc ở xa Khánh Lê, tài nguyên giáo dục phi thường hữu hạn. Bằng trình độ hiện tại của, muốn bắt được xếp hạng cấp tỉnh tiến vào quốc gia, căn bản người nói si mộng.

Nguyên bản cậu tính toán, thừa dịp mấy ngày trước thi đấu, tìm giáo viên giúp mình phụ đạo.

Không nghĩ tới quá tình cơ, giáo viên tự mình đưa tới cửa.

"A nha." Trịnh An Nam chớp hai đôi mắt, "Cho nên, cậu về sau cuối tuần cũng lại đây học bù à."

Thẩm Cố Bắc trả lời, "Đại khái là vậy."

"Thảm quá." Trịnh An Nam nhẹ giọng nói thầm.

"Có cái gì thảm?"Trong nhận thức của Thẩm Cố Bắc, học hành là chuyện nhẹ nhàng nhất.

Trịnh An Nam tiếp tục nói thầm, "Tôi nói là, tôi thảm quá."

Bình thường trong trường học, Thẩm Cố Bắc đã bởi vì trầm mê học tập, thường xuyên bỏ qua chính mình.

Ngẫu nhiên được nghỉ, mới có thời gian nói chuyện phiếm với hắn.

Hiện tại khen ngược, nghỉ về sau này tiếp tục học tập, từ đây hoàn toàn coi mình thành không khí.

Tôi thảm quá...

Trịnh An Nam u oán nghĩ, tình địch người khác đều là con người xinh đẹp, vì sao tới phiên mình tình địch là học tập?

"Tôi nói này," Thẩm Cố Bắc xoa bóp lỗ tai hắn nói, "Nếu cậu không có cách nào đánh bại nó, thì tiếp thu nó đi?"

"Có ý gì?"

"Cậu có thể cùng tôi học tập."

"Mới không cần..." Trịnh An Nam hơi hé miệng, vừa muốn cự tuyệt. Đối diện ánh mắt lạnh căm của Thẩm Cố Bắc, yên lặng sửa miệng nói, "Tôi thử xem sao..."

"Ngoan." Thẩm Cố Bắc mỉm cười sờ sờ đầu chó.

Buổi tối trong bệnh viện chỉ có thể một người để lại, Thẩm Cố Bắc nguyên bản muốn ở lại, kết quả bị Ngụy Diên Niên lấy lý do "đứa nhỏ nên đi ngủ sớm mới cao được" cưỡng chế di dời.

Sáng sớm ngày hôm sau, độ ấm chợt hạ thấp, Trịnh An Nam cuốn chăn bông bọc mình thành sâu lông, ăn vạ lăn qua lăn lại trên sô pha không chịu rời giường.

Thẩm Cố Bắc vứt bỏ phế vật nhỏ ngủ nướng, sớm dậy chạy bộ buổi sáng, thuận tiện liên hệ gặp mặt La Thanh bị bán đi.

Cửa hàng nhỏ của La Thanh đã được cho thuê, trước mắt tạm thời cung cấp ký túc xá ở Trịnh Thành.

Bao ăn bao ở, công việc nhẹ nhàng, tiền lương còn rất cao, ngày ngày đặc biệt dễ chịu.

Thẩm Cố Bắc không tính toán có quá nhiều giao thoa cùng Trịnh Thành, miễn đem Trịnh An Nam vào trong lốc xoáy, sau khi ước định với La Thanh xong, lại chạm với với anh ta ở tiệm ăn vặt.

Mới vừa gặp mặt, cậu thiếu chút nữa không nhận ra La Thanh.

Ước chừng nửa tháng trước, hai người gặp mặt, La Thanh ăn mặc áo của ông già rách tung tóe ngay ngực, tách chân ngồi xổm gặm dưa.

Hiện tại mấy ngày không gặp, tiểu tử này mặc tây trang đeo cà vạt, thu thập chính mình thành một người đàng hoàng.

Chọc đến chủ tiệm bán đồ ăn sáng nói thầm, cho rằng anh ta không phải tới ăn bữa sáng, mà thương lượng thu mua cửa hàng đồ ăn sáng.

"Anh sao lại mặc thành vậy? " Thẩm Cố Bắc thong thả ung dung uống cháo, bớt thời giờ hỏi.

"Loại nào? Đây là các ăn mặc bình thường của tôi." La Thanh giơ lên đầu, ngữ khí tràn ngập tự hào.

Thẩm Cố Bắc liếc mắt một cái, "Ngài La Thanh, mời nói tiếng người."

"......" La Thanh bị một câu " ngài " của cậu làm héo, ngồi vào đối diện Thẩm Cố Bắc giải thích, "Ông chủ Thẩm, cậu biết không? Hiện tại tôi giám đốc hạng mục, luôn phải có chút dáng vẻ."

"À." Thẩm Cố Bắc không mặn không nhạt lên tiếng.

La Thanh với danh hiệu mới của mình cực kỳ vừa lòng, vuốt ống tay áo, vén cổ áo, tìm kiếm cảm giác chỉ trích.

Không đợi anh ta đem cảm nhận tự tốt đẹp của mình phát huy đến mức tận cùng, Thẩm Cố Bắc sâu kín mở miệng, "Giám đốc hạng mục của cậu, đại khái không đảm đương được lâu."

"Vì sao?" La Thanh trừng lớn mắt, "Chẳng lẽ ông chủ Trịnh muốn khai trừ tôi? Cậu có tin tức bên trong à?"

"Không có."

"???"Trán La Thanh hiện ra dấu chấm hỏi liên tiếp.

Thẩm Cố Bắc tiếp tục nói, "Tôi và Giang Ngữ Hạ xin đăng ký công ty, qua đoạn thời gian sẽ thông qua xét duyệt, tôi tính mời anh tới công ty tôi làm việc."

"Thì ra là thế. Đạo lý tôi đều hiểu, một phó không hầu hai chủ." La Thanh bắt chéo chân, nâng cằm nói, "Nhưng mà, tôi hiện tại đang làm cùng ông chủ Trịnh khá tôi, vì sao muốn đến công ty cậu."

"Anh có thể không tới." Thẩm Cố Bắc buông thìa, bình tĩnh nhìn chằm chằm anh ta, "Chẳng qua, nếu anh từ chối tôi, về sau muốn vào công ty, phải theo quy trình chính quy."

Mí mắt phải La Thanh nhảy nhảy, "Cái gì là quy trình chính quy?"

"Trước thi viết rồi phỏng vấn, sau đó về nhà chờ thông báo. Sau khi thông qua, công ty sẽ cho anh ba tháng thực tâp. Công việc thực tập xuất sắc mới có cơ hội chuyển chính thức. Nếu không, thật đáng tiếc."

"Cậu, công ty cậu còn chưa thành lập đâu, quá trình thông báo tuyển dụng còn làm hoa hòe loè loẹt đến như vậy." La Thanh càu nhàu, bàn tính nhỏ tại nội tâm đánh vang dội.

Vạn nhất bỏ lỡ cơ hội, đi quy trình chính quy gì đó, anh ta tám phần thi viết cũng không thể thông qua.

"Thôi!" La Thanh khẽ cắn môi, đáp ứng xuống, "Tôi làm cùng cậu."

"Anh xác định?" Thẩm Cố Bắc nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta, "Ông chủ Trịnh đối với anh không tồi."

"Hắc hắc, đúng vậy." La Thanh nhếch môi, cười nói, "Ông ta hiện tại đối với tôi không tồi, bởi vì tôi còn hữu dụng. Chờ đến lúc tôi vô dụng, ông ta sẽ vứt bỏ tôi còn nhanh hơn so với ị phân."

Thẩm Cố Bắc đang ở ăn cơm:......

1

Anh không thể đổi kiểu so sánh à?

"Lại nói, La Thanh tôi tuy rằng không đọc nhiều sách, nhưng đạo lý làm người vẫn hiểu. Tôi có cuộc sống hiện tại, nhiều ít nhờ cậu. Uống nước không quên người đào giếng, cho nên cho tôi chọn, khẳng định đứng bên phía cậu." Thanh tạm dừng vài giây, lại nói, "Hơn nữa tôi tin tưởng, đi theo cậu làm, khẳng định có tiền đồ với ông chủ Trịnh."

"Vì cái gì?"

"Thủ đoạn cậu nhiều, sẽ sai khiến người."

"Anh này xem như khen tôi?"

"Đúng vậy, nhìn đôi mắt chân thành của tôi đi!"

Thẩm Cố Bắc lười biếng cho anh ta ánh mắt thứ hai, sau đó đưa qua một tờ giấy chiết khấu, "Nếu anh quyết định làm việc với tôi, thì hoàn thành danh sách này trước đi."

"Được." La Thanh tiếp nhận danh sách, nhanh nhẹn mở ra, cả người nháy mắt choáng váng.

Danh sách điều thứ nhất, đọc xong 50 quyển sách, hãy xem mặt sau của danh sách sách để biết chi tiết.

Điều thứ hai: Nắm giữ một ngoại ngữ.

Điều thứ ba: Kiểm tra...

"Ông Thẩm?" Tay La Thanh run nhè nhẹ, "Ngài nghiêm túc?"

"Ừ." Thẩm Cố Bắc cười ôn nhu, "Tôi sẽ chi trả toàn bộ cho phía học tập, hy vọng chờ đến tôi tốt nghiệp, anh có thể hoàn thành danh sách này."

"Tôi hiện tại hối hận còn kịp không?" La Thanh dùng sức nuốt xuống nước miếng.

"Anh cảm thấy sao?" Ánh mắt Thẩm Cố Bắc hiền lành.

8 giờ sáng, trong phòng nhỏ một người, Trịnh An Nam lay lắt từ trong ổ chăn chui ra, giãn cơ thể giống như cún con.

"Buồn ngủ quá..." Hắn dụi dụi mắt, phát hiện trong phòng phá lệ an tĩnh.

Đẩy cửa phòng ngủ ra, không có nhìn đến thân ảnh Thẩm Cố Bắc.

Sờ sờ đệm, đã lạnh thấu.

"A!" Trịnh An Nam hậu tri hậu giác nhớ tới, vừa rồi chính mình đang ngủ ngon lành, có người vỗ vỗ bờ vai của hắn, nhẹ nhàng nói hai câu.

Trịnh An Nam buồn ngủ quá lợi hại, cái gì cũng chưa nghe rõ, trở mình tiếp tục ngủ.

Cho nên, Thẩm Cố Bắc lại đây kêu hắn rời giường, lấy thất bại chấm dứt.

Sau đó cậu tự mình rời đi, ném Nam Nam một mình ở trong nhà.

Sao lại như thế được?

Trịnh An Nam càng nghĩ càng giận, chui vào phòng vệ sinh rửa mặt lung tung, chuẩn bị ra cửa tìm Thẩm Cố Bắc hưng sư vấn tội(*).

(*)兴师问罪 [xīng shī wèn zuì]: Hưng sư vấn tội - nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó; Câu này có từ thời Tống

Mới làm chuẩn bị ra cửa xong, tay Trịnh An Nam đặt tới then cửa, còn không dùng sức, bên ngoài truyền đến động tĩnh mở cửa.

Ba giây đồng hồ, hắn cùng Thẩm Cố Bắc ngoài cửa hai mặt nhìn nhau.

"Cậu muốn ra cửa?" Thẩm Cố Bắc hỏi.

"Ách..." Trịnh An Nam lung tung tìm cái lấy cớ, "Tôi đói bụng, ra cửa mua chút đồ ăn."

Thẩm Cố Bắc trầm mặc tay giơ lên, trong tay xách theo bánh bao cùng sữa đậu nành.

"......" Trịnh An Nam nhìn thấy đồ ăn, bụng thật sự bắt đầu cảm nhận được đói khát.

"Lúc tôi ra ngoài, nói tám giờ trở về mang bữa sáng cho cậu."

"Cậu đã nói sao?"

"Giỏi lắm, xem ra cậu một chữ cũng chưa nghe rõ." Thẩm Cố Bắc lạnh nhạt đi vào trong phòng, "Vậy coi như tôi chưa từng nói, tự tôi ăn."

"A a a, đừng mà!" Trịnh An Nam lập tức nhào qua, đoạt đồ ăn trong tay cậu, ngữ điệu đặc biệt vui vẻ, "Tôi đang đói, cảm ơn cậu nha."

Thẩm Cố Bắc ghẹo cún đủ rồi, xua xua tay thúc giục hắn mau đi dùng bữa, bản thân mở ghi chú xem sắp xếp hôm nay.

"Chúng ta kế tiếp muốn làm cái gì?" Trong miệng Trịnh An Nam hàm chứa bánh bao, thanh âm hàm hồ.

"Buổi sáng đi bệnh viện thăm bệnh, giữa trưa học bù, buổi tối về trường học."

"Á?" Trịnh An Nam lẩm bẩm lầm bầm oán giận, "Thiệt nhàm chán."

"Đối với cậu mà nói xác thật hơi nhàm chán." Thẩm Cố Bắc suy tư một lát, nói với hắn, "Bạn học Trịnh An Nam, cậu muốn làm một ít chuyện thú vị kích thích sao?"

"Muốn!" Nam Nam đơn thuần lớn tiếng trả lời.

Nhưng mà, nửa giờ sau.

Trịnh An Nam bị trói bằng dây cáp thép, cầm cây lau nhà trên tay, hối ruột đến xanh ruột.

Chuyện gọi là "thú vị vui vẻ" của Thẩm Cố Bắc, hóa ra là để hắn lau kính ngoài trời!

Hơn nữa còn lau một tòa nhà, đây là việc người làm à?

Thẩm Cố Bắc nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giải thích, "Để cậu trải nghiệm cảm giác treo trên trời cao, không khác với công viên trò chơi lắm."

"Kém xa!" Trịnh An Nam giật nhẹ dây thép trên eo, lớn tiếng kháng nghị, "Công viên trò chơi có thể từ trên xuống dưới, chơi vui hơn."

"Cậu cũng có thể." Thẩm Cố Bắc duỗi tay chỉ đi xuống, "Dây thép rất rắn chắc, cậu có thể tận tình nhảy xuống đi, sau đó bò lên."

Trịnh An Nam:......

Sợ quá.

Vẫn là ngoan ngoãn lau kính thôi.

Thẩm Cố Bắc xoay người, đối diện ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Giang Ngữ Hạ.

Hôm trước y mới vừa mời người lau qua kính, vì cái gì lại lại muốn lăn lộn một lần?

Hành vi ngớ ngẩn của nhân gian.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi